Bởi vì Mạnh Nhàn Đình hoàn toàn bùng nổ, Mạnh Sơ Hi không thể không suy xét đến điều tồi tệ nhất. Đơn giản ăn qua cơm sáng, Mạnh Sơ Hi cùng Chu Thanh Ngô gọi Chu Niệm An đến, nghĩ cách nói với con bé tình huống hiện tại của các nàng.
Chu Niệm An nhìn hai người có chút trầm mặc, bất an hỏi: "Sơ Hi tỷ tỷ, Thanh Ngô tỷ tỷ, các tỷ muốn nói chuyện gì với muội?"
Mạnh Sơ Hi duỗi tay ôm nữ hài đến trước mặt, hơi ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn nàng, hoãn thanh nói: "Niệm An vẫn luôn thực hiểu chuyện, ngươi minh bạch lão nhân kia vì cái gì tức giận sao?"
Chu Niệm An nhíu mày, cẩn thận nói: "Là ông ấy không muốn Sơ Hi tỷ tỷ thích Thanh Ngô tỷ tỷ, muốn cho tỷ rời bỏ chúng ta đúng hay không?"
Mạnh Sơ Hi trong lòng mạc danh ảo não: "Đúng vậy, ông nội cảm thấy tỷ tỷ như vậy không đúng, sẽ bị người đời nhạo báng phỉ nhổ. Loại chuyện này quả thật không ai có thể tiếp thu, nếu để người khác biết được tình cảnh chúng ta sẽ thực gian nan, cũng sẽ liên lụy đến Niệm An...."
Chu Niệm An khuôn mặt nhỏ đột nhiên trắng, trong mắt hoảng loạn rốt cuộc tàng không được, miệng bẹp vài cái liên thanh nói: "Sơ Hi tỷ tỷ, các tỷ đừng không cần muội, muội không sợ. Muội sẽ không nói bậy, muội mặc kệ bọn họ nghĩ tỷ tỷ thế nào, muội thích hai tỷ ở bên nhau mang theo muội, muội nhất định thực nghe lời, thực ngoan, các tỷ không cần ném muội."
Nàng thật vất vả từ vũng bùn tránh thoát ra tới đắm chìm trong ánh mặt trời, nàng chịu không nổi lại trở về đoạn tháng ngày trôi giạt khắp nơi không người hỏi thăm.
Nàng nỗ lực duy trì chính mình bình tĩnh, chỉ là đôi mắt vẫn đỏ lên, doanh doanh muốn khóc.
Chu Thanh Ngô nghe vậy vội vàng lại đây sờ sờ đầu nàng, giải thích nói: "Nha đầu ngốc, Sơ Hi tỷ tỷ không phải ý tứ này, chúng ta cũng sẽ không bỏ lại muội. Chỉ là nếu thật sự xảy ra chuyện, chúng ta liền phải rời khỏi trấn Thanh Dương, chẳng những phải từ bỏ tất cả sản nghiệp, còn không biết đi nơi nào mới có thể an thân, muội theo chúng ta sẽ chịu khổ, cho nên muốn hỏi muội có nguyện ý theo chúng ta hay không."
Chu Niệm An vội vàng gật đầu: "Nguyện ý, nguyện ý. Đi theo hai tỷ tỷ, muội sẽ không chịu khổ, như thế nào đều thực vui vẻ. Hơn nữa, phải chịu khổ cũng không sợ, muội có thể chịu khổ, chờ muội lớn lên kiếm được tiền liền có thể hỗ trợ các tỷ làm tốt nhiều chuyện, sẽ không để hai tỷ tỷ vất vả."
Chu Thanh Ngô nở nụ cười, trong mắt lại ướt át lên, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nàng: "Hảo, Niệm An thật ngoan." Nàng kỳ thật lo lắng Chu Niệm An không thể lý giải cùng tiếp thu, nhưng ngoài dự đoán, nữ hài đều minh bạch, cũng không vì chuyện đó mà che giấu chính mình đối các nàng phán đoán, điều này làm cho Chu Thanh Ngô trong lòng thực nóng bỏng.
Sau khi thương lượng, Chu Thanh Ngô kiểm kê gia sản hiện nay của các nàng, vụ tằm năm nay chưa thu hoạch, trong khoảng thời gian này tiền lời thu được từ vườn dâu cùng ớt cay tích cóp được không ít. Trước mắt bạc dư có hơn hai ngàn quan, mà sản lượng từ xưởng dệt, vườn dâu cùng ớt cay ước tính hơn bốn ngàn quan, nếu thật muốn đi, Mạnh Sơ Hi nên bàn giao cho Nghiêm Bức trước một tháng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH-Edit hoàn]Nâng cốc nói chuyện dưỡng ngô-Thời Vi Nguyệt Thượng
RomanceThể loại: Xuyên qua cổ đại, An cư làm ruộng, mỹ thực, ngọt văn, hỗ công, 1x1, HE Nhân vật chính: Chu Thanh Ngô, Mạnh Sơ Hi Văn án: Mạnh Sơ Hi chưa từng nghĩ nhân sinh chính mình sẽ ở một lần tham quan bảo tàng mộ cổ liền bị đảo lộn nghiêng trời lệch...