Trên bếp bày ra một ít bún, bánh phở, bột gạo cùng bột đậu, Mạnh Sơ Hi cho vào một cái bát lớn, rót nước ấm vào quấy lên, lại đảo đến khi bột sánh lại sền sệt và sáng mịn.
Nàng quay về Chu Thanh Ngô đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm, ôn cười nói: "Ta chuẩn bị làm món ăn rất đặc biệt, gọi Thủy Thượng Phiêu." (bánh canh gạo)
Chu Thanh Ngô hiển nhiên chưa từng nghe tới, trong con ngươi có chút mới mẻ, thoạt nhìn vừa ngoan vừa đáng yêu.
Mạnh Sơ Hi nhìn ra buồn cười: "Có điều cũng đừng chờ mong quá lớn, kỳ thực tên nghe mới mẻ, nhưng cách làm rất đơn giản ."
Trong nồi nước đã đun sôi, thêm một chút dầu ăn vào, mở nắp nồi trong không khí tràn ngập một mảnh hơi nóng. Mạnh Sơ Hi dùng cái muôi ép bột thành từng sợi, sợi bột chảy vào trong nồi, gặp nhiệt độ cao lập tức ngưng kết lại.
Chu Thanh Ngô đứng nhìn Mạnh Sơ Hi thuần thục nặn bột chảy vào nồi, từng sợi bột trắng mịn nổi trên mặt nước, theo nước sôi dao động. Lại nghĩ đến Mạnh Sơ Hi nói tên, Chu Thanh Ngô xì xì bật cười.
Ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương đột nhiên vui khôn tả, Mạnh Sơ Hi cũng cười lên, chỉ vào sợi bánh canh trôi nổi bên trong: "Có phải cảm thấy đặc biệt hình tượng?"
Nhiệt khí lăn lộn bốc lên ở giữa hai người, nhìn không rõ vẻ mặt người đối diện, Chu Thanh Ngô phát giác bản thân cười đến có chút vô thố, lập tức đỏ mặt nín cười, gật gật đầu.
Các loại gia vị lần lượt được thêm vào, một chút muối, một chút tỏi, hành lá màu xanh lục bổ sung cho sợi bánh màu trắng trong, nước ấm sền sệt trắng sữa, hương tỏi thơm cùng hương bún, bánh phở, bột gạo giao hòa, ngửi cũng làm người ta thèm ăn nhỏ dãi.
Mạnh Sơ Hi múc một chén đưa cho Chu Thanh Ngô, có chút chờ mong nói: "Ngươi nếm thử?"
Lúc này đã là đầu tháng mười, tiết trời buổi sớm trong thôn nhỏ có chút lạnh, Chu Thanh Ngô nâng trong tay một bát bánh canh gạo nóng hổi, thực sự thỏa mãn. Bún, bánh phở, bột gạo làm bánh canh không dẻo bằng bột mì, cắn một ngụm liền có chút dính răng, nhưng là vào miệng thơm mềm, uống thêm một ngụm nước canh, hương tỏi ấm áp doanh doanh tràn vào.
Chu Thanh Ngô vừa uống một muỗng, lập tức thả xuống bát, hai tay làm thủ thế: Ăn ngon cực kỳ.
Mạnh Sơ Hi nhịn không được bật cười, nha đầu này thật là quá đáng yêu, cố ý thả xuống bát chỉ vì khen nàng, chỉ là trong lúc vui vẻ nàng lại thoáng nổi lên một tia đau lòng, với người khác mà nói có thể dễ dàng biểu đạt ý tứ, nhưng Chu Thanh Ngô chỉ có thể dựa vào thủ ngữ đi nỗ lực truyền đạt.
Chu Thanh Ngô một bên vẫn đang chăm chú khen nàng: Ngươi tay thật khéo léo, đặc biệt lợi hại.
Mạnh Sơ Hi không nhịn được nhu hòa vẻ mặt, cũng không ngăn cản nàng, chỉ là mang theo cười nhìn chằm chằm nàng, mãi đến khi tiểu cô nương có chút không tiện, liền lấy tay nâng bát tiếp tục ăn.
"Nếu thích liền ăn nhiều chút." Mạnh Sơ Hi vốn muốn hỏi Chu Thanh Ngô tại sao không thể nói chuyện, thế nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng vẫn là nhịn xuống. Bất luận nguyên do thế nào, chuyện này đều khiến nàng ấy khổ sở, cũng không nên đề cập đến nữa, nếu là do chấn động về tâm lý, sau này tìm dịp mang nàng ấy đi đại phu, hy vọng còn có thể chữa trị.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH-Edit hoàn]Nâng cốc nói chuyện dưỡng ngô-Thời Vi Nguyệt Thượng
RomanceThể loại: Xuyên qua cổ đại, An cư làm ruộng, mỹ thực, ngọt văn, hỗ công, 1x1, HE Nhân vật chính: Chu Thanh Ngô, Mạnh Sơ Hi Văn án: Mạnh Sơ Hi chưa từng nghĩ nhân sinh chính mình sẽ ở một lần tham quan bảo tàng mộ cổ liền bị đảo lộn nghiêng trời lệch...