Đợi hồi lâu lại không có nhìn đến một tia biến hóa, trong lòng Chu Thanh Ngô cực kỳ khổ sở, thân thể căng chặt cong đi xuống, có chút suy sụp.Chu Niệm An cầm nước trà tiến vào, thấy nàng bộ dáng này có chút lo lắng nói: "Thanh Ngô tỷ tỷ, làm sao vậy?"
Chu Thanh Ngô đang chuẩn bị nói chuyện rồi lại lập tức quay đầu trở về, chỉ thấy ngón tay Mạnh Sơ Hi hơi cong nhẹ dán vào tay nàng, lực đạo rất nhỏ này cũng đủ nhắc nhở nàng, đây không phải ảo giác.
Nàng rất là thất thố, một phen cầm tay Mạnh Sơ Hi, vội vàng nhào đi qua, lời nói dồn dập: "Sơ Hi, Sơ Hi, nàng tỉnh? Nàng có thể nghe được ta nói chuyện không?"
Ngón tay Mạnh Sơ Hi hơi giật giật, Chu Thanh Ngô hỉ cực mà khóc, nước mắt tức khắc hạ xuống. Chu Niệm An cũng đang trong cơn xúc động hiếm có, chạy tới kêu: "Sơ Hi tỷ tỷ, tỷ tỉnh sao?"
Nàng tiến lên lại nghĩ đến cái gì, xoay người chạy ra bên ngoài: "Ta đi gọi đại phu!"
Tinh thần của Chu Thanh Ngô đều đặt trên người Mạnh Sơ Hi, nàng cũng bất chấp mặt khác, vội vàng xem xét người trên giường, phủng tay nàng ấy, nước mắt ngăn không được lạc xuống, mang theo dày đặc khóc nức nở: "Nàng mở mắt nhìn ta được không."
Đôi mắt nhắm của Mạnh Sơ Hi bắt đầu run nhẹ, có thể nhìn đến tròng mắt đang động, sau một lúc nàng rốt cuộc từ trong bóng đêm vô tận mở bừng mắt.
Lâu lắm không mở mắt ra, ánh sáng làm nàng cảm thấy có chút chói mắt, nàng nhíu mày, thân thể bắt đầu khôi phục tri giác, tay chân cứng đờ cùng đau đớn nơi bụng toàn bộ ập đến, khiến nàng không thoải mái rên một tiếng.
Chu Thanh Ngô vội vàng duỗi tay thế nàng che khuất một ít ánh sáng, thật cẩn thận nói: "Có phải vết thương đau không? Nàng đừng lộn xộn, chậm rãi mở mắt ra."
"Thanh Ngô." Mạnh Sơ Hi thấp thấp nỉ non ra hai chữ, thanh âm thực nhẹ.
Chu Thanh Ngô nghe được nàng đang gọi mình, cấp tốc thò lại gần liên thanh nói: "Ta tại đây, Sơ Hi, ta ở đây."
Mạnh Sơ Hi tựa hồ mệt cực kỳ, chỉ cần trợn mắt liền hao phí nàng không ít sức lực, nói chuyện cũng yếu ớt như muỗi ngâm, Chu Thanh Ngô nghe được trong lòng từng đợt phát đau.
Một lúc lâu sau, Mạnh Sơ Hi lại mở mắt đánh giá thiếu nữ hai mắt đẫm lệ mông lung trước mặt, khí sắc kém như vậy, giống như lại gầy, nàng thân thể thực suy yếu, nói chuyện cũng thực lao lực, hơi không chú ý bụng đau đến lợi hại, miễn cưỡng tích cóp chút sức lực, "Nàng...... Bị thương sao? Sắc mặt...... Kém."
Chu Thanh Ngô nắm tay nàng áp vào sườn mặt chính mình, nghẹn tiếng khóc thân thể đều phát run. Rốt cuộc nghe được tiếng nói người yêu, sự quật cường mà Chu Thanh Ngô nhiều ngày xây dựng hoàn toàn sụp đổ, nàng không muốn khóc trước mặt Mạnh Sơ Hi, nàng ấy còn bị thương, nhưng nàng thật sự nhịn không được.
Nàng mạnh mẽ đè nặng nước mắt, hút cái mũi liên tục lắc đầu, nức nở nói: "Nàng đều hôn mê ba ngày, nàng làm ta sợ muốn chết."
Đôi mắt Mạnh Sơ Hi đỏ bừng, nàng đại khái biết mấy ngày nay Chu Thanh Ngô có bao nhiêu gian nan, cô nương ngốc nhất định bởi vì chiếu cố chính mình, mới đem bản thân lăn lộn thành bộ dáng này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH-Edit hoàn]Nâng cốc nói chuyện dưỡng ngô-Thời Vi Nguyệt Thượng
RomanceThể loại: Xuyên qua cổ đại, An cư làm ruộng, mỹ thực, ngọt văn, hỗ công, 1x1, HE Nhân vật chính: Chu Thanh Ngô, Mạnh Sơ Hi Văn án: Mạnh Sơ Hi chưa từng nghĩ nhân sinh chính mình sẽ ở một lần tham quan bảo tàng mộ cổ liền bị đảo lộn nghiêng trời lệch...