☆Chương 46: Nàng ngọt như mật ong

4.7K 390 21
                                    


Sau cơn mưa nước ruộng ngập sâu, nếu nước nhiều mạ sẽ bị hỏng, vì thế hai người đào một khe rãnh nhỏ trên ruộng để nước dư thừa thoát ra ngoài.

Đất bùn đắp thành bờ ruộng bị nước mưa rửa trôi có chút hỗn độn, yêu cầu đắp lại một lần nữa.

Sau khi dọn dẹp, Mạnh Sơ Hi nhìn con mương bên cạnh ruộng lúa, dọc theo bờ ruộng cẩn thận tìm kiếm.

Chu Thanh Ngô có chút tò mò, theo sau nhìn nhìn: Tỷ đang tìm cái gì?

Mạnh Sơ Hi chỉ vào ruộng nước nói: "Mùa này có rất nhiều cua, nó thích đào hố ngoài ruộng, không đem chúng nó bắt sạch, chờ đến trời quang mây tạnh, nước sẽ bị rò rỉ ra ngoài."

Lời này vừa ra, các nàng liền nhìn thấy một con cua nhanh như chớp bơi qua làn nước bùn trong ruộng, Chu Thanh Ngô mở to mắt, chỉ vào con cua ngô ngô kêu lên.

Mạnh Sơ Hi bật cười: "Ta đã thấy, Thanh Ngô đừng nóng vội."

Mạnh Sơ Hi bước đến chỗ con cua vừa biến mất, nơi đó một đoàn nước đục còn không có tan đi. Nàng cầm cái cào hướng bùn tìm tòi, tay mắt lanh lẹ mà vớt một cái, ngay lập tức con cua bị vớt lên khỏi ruộng rơi trên mặt đất, nó giãy giụa muốn lật mình chạy trốn.

Ô Ô cũng nhìn thấy và nhào đi qua, đối con cua một trận sủa vang. Con cua bị nó dọa phát ngốc, trong lúc nhất thời không dám chạy trốn, cảnh giác mà giơ hai cái càng vận sức chờ phát động.

Ô Ô tiếng kêu bén nhọn lên, nó lần đầu tiên nhìn thấy đồ vật như vậy, duỗi móng vuốt nhỏ nhanh chóng khảy vào con cua đáng thương kia.

Mạnh Sơ Hi vội vàng ngăn cản: "Ô Ô, cẩn thận nó kẹp ngươi......"

"Ngao, ngao." Lời này vừa ra, Ô Ô tiếng kêu thảm thiết liền truyền tới, nó lăn vòng trên đất không ngừng giũ ra chân trước, thật vất vả mới ném được con cua kia đi.

Mạnh Sơ Hi nhanh chóng tiến lên đem con cua ngăn chặn. Con cua này không lớn, cũng không bao nhiêu thịt, Mạnh Sơ Hi không tính toán giữ nó, miễn cho nó gây họa mùa màng.

Bên kia Ô Ô té ngã lộn nhào triều Chu Thanh Ngô chạy tới, cọ bên chân nàng chít chít kêu một tiếng thương tâm.

Chu Thanh Ngô vừa đau lòng vừa buồn cười, nhìn vật nhỏ cọ một thân nước bùn, vội vàng phủng móng vuốt nhỏ của nó nhìn xem, cũng may không chảy máu.

Chu Thanh Ngô duỗi tay thế nó nhẹ nhàng xoa xoa, đại khái là bị kẹp đau lợi hại, nó kêu đến càng thêm thảm, lại ngoan ngoãn không có hung dữ với Chu Thanh Ngô.

"Người khác nói bắt chó đi cày xen vào việc người khác, hôm nay ngươi lại bắt con cua, ai bảo ngươi nghịch ngợm, liền phải chịu tội." Mạnh Sơ Hi ngồi xổm xuống nhìn nó, sờ sờ dỗ dành: "Ngoan nào, không đau."

Càng gần gũi người, con chó sẽ càng hiểu nhân tính, Mạnh Sơ Hi cùng Chu Thanh Ngô đối nó rất tốt, cũng sẽ thường xuyên dạy nó làm một ít mệnh lệnh, tiểu gia hỏa phá lệ hiểu được ý tứ chủ nhân. Được hai người dỗ dành, tuy rằng vẫn đau nhưng tốt xấu nó cũng không còn chít chít thảm thiết kêu to, nhưng theo ở phía sau ủ rũ héo úa giống như bại trận, không còn khí lực hoạt bát như trước nữa.

[BH-Edit hoàn]Nâng cốc nói chuyện dưỡng ngô-Thời Vi Nguyệt ThượngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ