" Thúc thúc...là thúc sao?"
Thượng Quan Thiển hơi hoảng sợ hỏi, nước mắt cũng sắp trào ra." Nàng xem, nến tắt rồi, hình bóng trên tường cũng đã biến mất. Vì vậy, nàng muốn làm một ngọn nến cháy rực rỡ, đem ánh sáng cho người khác. Hay là làm một cái bóng núp sau ánh sáng? Thiển Thiển..."
Không biết lúc nào Cung Thượng Giác đã xuất hiện ở bên cạnh nàng. Ngón tay hắn sắc bén, chỉ cần búng tay một cái tâm nến đã bị cắt đứt.
Thượng Quan Thiển có chút sợ hãi đưa tay ra nắm lấy lòng bàn tay đang buông thõng của hắn. Lòng bàn tay Cung Thượng Giác nóng như lửa đốt, còn của nàng lại lạnh lẽo như băng. Dù vậy nàng vẫn muốn nắm thật chặt.
" Ta không biết..." Giọng nói của nàng nhẹ nhàng và có chút hoảng sợ. Sau đó lại tiếp tục nói " Ta sợ bóng tối"
Cung Thượng Giác nắm chặt tay nàng chậm rãi ngồi xuống. Sau khi dần thích ứng với bóng tối, Thượng Quan Thiển mơ hồ nhìn thấy đôi mắt của hắn đang nhìn thẳng vào nàng dưới ánh trăng. Hơi ấm lòng bàn tay và đôi mắt sáng ngời của Cung Thượng Giác hoá ra lại có thể trấn an nàng, xoa dịu nỗi sợ hãi và khiến nàng bớt sợ bóng tối.
" Nếu Thiển Thiển sợ bóng tối, vậy ta sẽ làm ngọn nến cháy rực rỡ. Khi nó được thắp sáng, Thiển Thiển sẽ không còn sợ nữa"
Giọng nói Cung Thượng Giác trầm nhưng nhẹ nhàng, chúng chạm vào trái tim Thượng Quan Thiển từng chút một.
" Ta không muốn"
Nàng dùng sức lắc đầu, từng giọt nước mắt như sao băng rơi xuống giữa màn đêm." Tại sao?"
" Khi nó cháy...thúc sẽ đau"Đau sao? Khi nó bị đốt cháy sẽ đau sao? Cung Thượng Giác không biết cảm giác lúc này của mình là gì, hắn chỉ cảm thấy nơi mềm yếu nhất của mình đang bị bóp mạnh, trái tim vô cớ thắt lại.
Hơn 10 năm qua, ngoại trừ Cung Viễn Chuỷ ra không có ai quan tâm hắn có phải chịu đau đớn hay không. Hắn vì Cung Môn vào sinh ra tử nhưng vẫn bị nhiều người ngờ vực và nghi kỵ. Nghi ngờ hắn sẽ không gánh vác tốt trách nhiệm bảo vệ gia tộc và chấn hưng danh tiếng của Cung Môn.
Thật sự rất ít người hiểu hắn... Nhưng bây giờ người thực sự hiểu hắn lại từng là một gián điệp của Vô Phong. Có chút nực cười...
Hơn nữa chỉ vì một lời hứa tưởng như đùa cợt của hắn mà nàng lại đau khổ, thậm chí còn khóc. Cảm giác này đối với hắn quá xa lạ, xa lạ đến mức khiến hắn cảm thấy rối bời. Rối bời đến mức không nói nên lời, chỉ im lặng nhìn nàng khóc.
" Hơn nữa, ngọn nến sẽ có một ngày tắt. Ta không muốn, ta không muốn... thúc rời xa ta"
Thượng Quan Thiển nói những lời yêu thương đẹp đẽ nhất bằng giọng điệu dịu dàng nhất. Mỗi lời nói đều khắc sâu vào tim hắn, nhắc nhở hắn có thể tỏ ra yếu đuối, có thể nói ra bản thân mệt mỏi, đau đớn hay cần an ủi.
" Ta sẽ không rời xa nàng...đừng khóc nữa"
Cung Thượng Giác đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khoé mắt nàng, thời gian như chậm lại. Hắn cũng không biết đã qua lâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
DẠ SẮC THƯỢNG THIỂN: Hoa nở rồi tàn
Fanfiction[18+] " Không nhắc đến chuyện đã qua, ta chỉ muốn biết một chuyện, nếu như hiện tại cho cô thêm một cơ hội, cô vẫn sẽ phản bội ca ca ta sao?" "Cô yêu huynh ấy không?" Phản bội? Nàng đã từng phản bội chưa? Nàng tự cho rằng mình chưa từng phản bội h...