Chương 76: Nhất Niệm Chi Sai(1)

4 0 0
                                    

(1) Nhất niệm chi sai: ý nghĩ sai từ ban đầu

"Bánh bao này, ta cho ngươi" đứa trẻ quần áo rách rưới cầm chiếc bánh bao đưa cho ta nói.

Ta nhìn chiếc bánh bao trong lòng khao khát, muốn giơ tay nhận lấy, nhưng lại rụt về. Ta hỏi hắn, giọng điệu ngô nghê: "Thật là cho ta, vậy ngươi không cần ư?"

Đứa bé lại nói: "Ta là nam nhân, có thể nhịn ăn mấy ngày, đói chút cũng không sao. Ngươi mau ăn đi."

Ta mỉm cười nhanh chóng nhận lấy, vội cắn một miếng bánh bao vào mồm. Chiếc bánh bao tuy đã nguội lạnh, lại lem nhèm bụi đất, nhưng ta đã mấy ngày nay mới có gì bỏ bụng, tuy mất một lúc mới cảm nhận được vị đồ ăn, nhưng chiếc bánh lại làm ta thấy ấm áp bên trong.

Ta ngừng ăn, lúc này mới để ý thấy đứa trẻ đó bờ môi khô nứt, nuốt nước miếng đứng nhìn ta ăn ngấu nghiến, ta bèn bẻ một nửa đưa về phía hắn: "Ta ăn không hết, ăn cùng đi."

Đứa trẻ mỉm cười, nhận lấy, ngồi cạnh ta cắn nửa chiếc bánh bao đã nguội ngắt. Ta với hắn ngồi bên vệ đường, chia nhau một chiếc bánh bao hắn được người ta bố thí cho. Đám trẻ mồ côi chúng ta, đã như vậy mà quen biết nhau, cùng nhau lớn lên từng ngày.

Mỗi lần hồi tưởng về việc ta và Ấn Không huynh gặp nhau khi xưa, ta đều mỉm cười hạnh phúc. Tuy chúng ta bên nhau từ lúc còn nhỏ, khổ sở không hết, bữa đói bữa no, nhưng tình cảm huynh muội trải qua khó khăn, không thể chia lìa.

Năm đó, Ấn Không mới hơn mười tuổi, ta mới chỉ ba tuổi. Chúng ta đều bơ vơ lưu lạc, mất gia đình vì chiến tranh đại loạn, không nhà không cửa, cùng nhau chia sẻ từ những điều nhỏ nhặt nhất. Nhờ một cái bánh bao của Ấn Không, ta cả đời này coi hắn là huynh đệ, còn hắn luôn coi ta như muội muội, đùm bọc che chở.

Hai năm sau đó, chúng ta gặp được Thanh Hải Thiên Tôn. Thanh Hải Thiên Tôn đi qua vùng này phổ độ chúng sinh, nhìn thấy ta và Ấn Không huynh, liền nói người với hai chúng ta có duyên sư đồ, muốn nhận làm đồ đệ. Ta còn nhớ rõ, Thanh Hải Thiên Tôn vô cùng ấn tượng với Ấn Không huynh, nhưng đối với ta lại đặc biệt lạnh nhạt.

Ta và sư huynh theo Lão sư được năm năm thì sư phụ nhận thêm một học trò nữa tên là Hữu Thừa Thăng. Hắn là người Kỳ Quốc, tuổi trẻ tài cao, mới hai tuổi đã được theo sư phụ học đạo. Chúng ta ba người cùng nhau theo Thanh Hải Tôn Sư, dốc sức tác dục anh tài(1).

(1) Tác dục anh tài: đào tạo, rèn luyện người tài.

Ấn Không huynh tính tình trầm ổn lại ít nói, khiêm nhường lễ độ, trở thành người tiếp thu được thuật thiên cơ của sư phụ tốt nhất, làm sư phụ vô cùng hài lòng.

Hữu Thừa Thăng sư đệ là người tư chất thông minh nhanh nhẹn, rất giỏi xoay xở biến hoá, võ thuật nổi trội, nên cũng được sư phụ yêu mến tán thưởng. Riêng có ta, chuyển bất quá loan(1), cũng không thể hiện được năng lực gì đặc biệt. Tuy đã cố công truyền dạy, nhưng sư phụ thường xuyên phải thất vọng với biểu hiện của ta.

(2) Chuyển bất quá loan: không vào đầu, không thông

Ta học không thành tài, nhưng được sư huynh Ấn Không khuyên răn cổ vũ, nên ta cố công cố sức, tam canh đăng hoả ngũ canh kê(2).

THỤY DU THIÊN MIÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ