Chương 20: Thời Gian Tám Tháng

10 0 0
                                    

Thuỵ Miên chưa vội quay về phủ của mình, nàng muốn xem tình hình Mộc Hải tiên sinh giờ ra sao. Khi đến biệt viện của Phó Kiện Đàm, nàng nhìn thấy Mặc Cảnh đang ở bên ngoài sân viện đọc sách. Dáng vẻ thư sinh tao nhã, rất hợp với nhân vật Bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết. Bạch Hồ đang ngồi im trong lòng hắn, nhìn thấy Thuỵ Miên liền mừng rỡ nhưng cũng không tiến lại gần xum xoe như mọi ngày. Mặc Cảnh ngước lên cũng là lúc Thuỵ Miên ngồi xuống.

Tay không rời cuốn sách, hắn cúi xuống không nhìn Thuỵ Miên mà hỏi: "Thuỵ Miên cô nương tối qua đi thả đèn hoa đăng có vui không?"

Thuỵ Miên chân thật trả lời: "Có chút chuyện xảy ra, nên tối qua ta hồi phủ sớm. Mộc Hải tiên sinh đã dậy chưa? Ta muốn nói chuyện với ngài ấy một chút."

Mặc Cảnh nhỏ nhẹ nói: "Thảo nào tối qua ta dạo qua lễ hội cũng không nhìn thấy nàng. Mộc Hải đã dậy, ở phía trong kia." rồi lại cúi đầu đọc sách. Bạch Hồ ngó Mặc Cảnh rồi lại nhìn Thụy Miên, như thể thân mẫu nó đánh nhau, nó đứng giữa, không biết bênh ai, cũng không dám theo phe nào.

Thuỵ Miên bất ngờ khi biết Mặc Cảnh lại có hứng thú tham gia vào lễ hội hoa đăng. Nàng đang muốn hỏi xem tiên sinh đi với ai thì thái độ lạnh nhạt chăm chú đọc sách không muốn bị làm phiền của Mặc Cảnh làm Thuỵ Miên chỉ còn biết im lặng, rời đi về phía phòng Mộc Hải tiên sinh.

Cửa phòng để mở, nàng gõ lên thành tiếng báo hiệu: "Mộc Hải tiên sinh, ta đến thăm người đây." Tuy vậy, có vẻ người trong phòng không hề để tâm đến bên ngoài mà đang chìm trong suy nghĩ riêng. Thuỵ Miên tự mình bước vào.

Mộc Hải ngồi trên giường, dáng vẻ mất hồn, khuôn mặt có nét tiều tuỵ gầy gò. Tay tiên sinh đang mân mê một cây trâm cài hình hoa hải đường rất tinh xảo. Thụy Miên nhớ Phó Kiện Đàm đã từng kể cho nàng về Trịnh Hải Đường, người thương đã mất của Mộc Hải, không khỏi cảm khái thở dài khẽ nói: "Trâm cài hoa hải đường, nhớ nàng Trịnh Hải Đường."

Tiếng thở dài của Thụy Miên làm Mộc Hải chú ý, lôi tiên sinh về với thực tại. Nàng thấy tiên sinh đã ra khỏi dòng suy tư, liền hỏi: "Mộc Hải tiên sinh đã đỡ chút nào chưa?"

Mộc Hải lịch sự trả lời: "Đa tạ Thụy Miên cô nương đã giúp đỡ. Ta đây bất tài, chỉ thi triển một chút võ công cũng làm khó cơ thể tàn phế này đến vậy. Nhớ tới khi xưa, quả thật là tâm hôi ý lãnh(1)."

(1) Tâm hôi ý lãnh: sự thất bại, chán nản

Nàng tiến lại gần, nhẹ nhàng an ủi: "Mộc Hải tiên sinh xin đừng tự trách mình, chính vì ra sức cứu ta và Đắc Di nên người mới phát bệnh, là do chúng ta ảnh hưởng đến tiên sinh."

"Thụy Miên cô nương, cô là một hảo nữ tử. Ra tay tương trợ là cử chỉ thông thường của nghĩa hiệp." Mộc Hải nói rồi nhìn Thuỵ Miên, trong mắt ánh lên mất mát: "Nếu ta đã thành gia lập thất, có tiểu nữ chắc cũng bằng tuổi của cô nương. Nghĩ đến chuyện trước kia, ta lấy nhiều việc muốn hoàn thành để làm động lực sống, vẫn nuôi hy vọng một ngày được tái hồi vẻ vang, nhưng ta đã thật sự ngộ ra, hy vọng chỉ mãi là hy vọng, lực bất tòng tâm. Nếu đã là bệnh nhập cao manh(3), ta thân bại danh liệt, cũng không còn hào hứng với cuộc sống này nữa, đành nghe theo vận mệnh mà nhắm mắt buông tay."

THỤY DU THIÊN MIÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ