Chương 116: Ngoại Truyện Mộc Hải (4): Sự Thật Tàn Khốc

3 0 0
                                    

Giờ phút này ta vạn niệm câu hôi(1), không biết đã ngây ngất cạnh quan tài của nàng bao lâu. Ta nghe thấy tiếng người nói chuyện từ xa vọng lại, ta lấy hết sức lực lết đến sau tấm bình phong.

(1) Vạn niệm câu hôi: mọi ý niệm đều tan thành tro bụi

Trước sự ngỡ ngàng của ta, người vừa bước vào, chính là Mộc Kiến Dũng. Ta bất ngờ thấy đệ đệ ở đây, nơi phủ đệ của sứ thần Thổ quốc, đi cạnh là sứ thần nước Thổ, là người đã đến xin ban đại hôn hoà thân hai nước. Ta cẩn thận ẩn mình.

Sứ thần cung kính nói với đệ đệ: "Nếu không nhờ Kiến Dũng đại nhân nói cho ta biết về việc Mộc Kiến Trung định bỏ trốn, ta đã không dự liệu được mà hạ độc trong ấm trà của hắn. Vừa diệt được cánh tay phải thiện chiến của hoàng thượng Mãn quốc, lại vừa tránh việc gây khó khăn không đưa được công chúa về đến Thổ Quốc, đắc tội với Thổ Vương. Việc công chúa đi đường gặp bất trắc, cũng sẽ không bị truy cứu, ta đã lo việc chu toàn."

Mộc Kiến Dũng lạnh lùng đáp lời: "Sứ thần dụng độc thần kỳ, nhưng Kiến Trung quả là cao nhân cao số, hắn trúng độc mà vẫn còn có thể đến đây cứu giá. May là sứ thần đã cho người giải quyết hắn dứt điểm. Người này không dễ đối phó, nếu trước đó không trúng độc Tử Thoại, đao kiếm ắt có thể khiến hắn thương vong?"

Sứ thần mỉm cười đắc ý: "Điều này đều do Hoàng Thượng Thổ quốc chỉ bảo, ta chỉ tuân lệnh mà theo. Giờ đây Khiết Mỵ Doanh muội muội và ngài đều có thể thoải mái bắt tay thao túng lão vua vô phế kia, trước sau gì Mãn quốc cũng nằm trong tay chúng ta."

"Cũng may là sứ thần nhanh tay diệt khẩu nô tỳ Phỉ ma ma kia, không thì việc ta và Mỵ Doanh lén lút ở ngự hoa viên đã bị bại lộ, đến tai lão Hoàng thượng, chuyện lớn khó giấu." Mộc Kiến Dũng nói, chắp tay về phía sứ thần: "Công của ngài rất lớn, lại là huynh trưởng của Khiết hoàng hậu, về sau vinh hoa phú quý, người đầu tiên ta nghĩ đến sẽ là ngài."

Sứ Thần đại hỷ nhược cuồng(1), xin phép cáo lui trước.

(1) Đại hỷ nhược cuồng: vui đến điên loạn

Khi ta chứng kiến Mộc Kiến Dũng tiến gần đến quan tài của Hải Đường, hai tay ta đã nắm chặt đến ứa máu. Ta thấy hắn cúi xuống, vừa nói vừa ngắm nhìn nàng, trên khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ không vui.

"Hải Đường công chúa, giờ nàng thấy sao? Nàng và Mộc Kiến Trung là thanh mai trúc mã, vậy còn nàng và ta, lại là cái gì? Nàng để ý đến Kiến Trung, còn ta để ý đến nàng, sao không bao giờ được nàng hồi đáp? Nàng có biết khi xưa, ta là người đã báo với thái giám việc Kiến Trung tự ý dắt nàng rời phủ, làm hắn và nàng chia cách chín năm.

Nàng đến phủ tiễn biệt phụ thân ta cáo lão hồi hương, tất cả chỉ là cái cớ, nàng chỉ muốn đến gặp hắn. Ta lừa hắn đi chỗ khác, tưởng thế là đã chặt đứt được tơ duyên của hai người. Vậy mà các người vẫn gặp lại được nhau, vẫn tình chàng ý thiếp.

Ta hao tổn tâm tư, bày kế cứu Hoàng thượng và Khiết Hoàng Hậu trên đường từ sơn trại về cung, lấy cơ hội thăng quan tiến chức. Lại biết Khiết Mỵ Doanh có tư tình với mình, ta muốn từ đây dựa vào mỹ nhân, nắm trọn giang sơn. Ta chính là muốn cho nàng thấy ta còn làm được nhiều việc hơn Mộc Kiến Trung.

THỤY DU THIÊN MIÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ