Chương 18: Mệnh Đã Định

8 0 0
                                    

Trên đường đi, tuy Mộc Hải nhịn không phát ra tiếng động nào thể hiện sự đau đớn, Thuỵ Miên vẫn nhìn thấy từng giọt mồ hôi đang tranh nhau lấm tấm trên mặt tiên sinh. Khoé miệng Mộc Hải liên tục trào ra những đường tơ máu nhỏ, nhưng màu máu đen sẫm, chứng tỏ cơ thể đang phát tiết kịch độc.

Đưa Mộc Hải về phủ, Đắc Di liền đi tìm Phó Kiện Đàm trong khi Thụy Miên ở lại chăm sóc Mộc Hải. Nàng đỡ tiên sinh nằm lên giường, lại lấy khăn khô lau qua khoé miêng vẫn đang rỉ màu máu đen. Mộc Hải chưa mất đi ý thức, nhưng gương mặt đã thẫn thờ, ánh mắt chán trường thất vọng.

Phó Kiện Đàm mấy hôm nay đều dùng thời gian để uống rượu hoặc nghiên cứu văn thơ của Thuỵ Miên, chẳng quan tâm đến lễ hội Đèn Hoa Đăng nên không hề bước chân ra khỏi phủ. Khi Đắc Di tìm đến thông báo: "Phó Kiện Đàm đại sư, Mộc Hải tiên sinh có chuyện rồi.", thì lão sư liền không hỏi nhiều mà nhanh chóng lục từ tủ ra một hộp đựng thuốc, theo Đắc Di rời đi.

Chỉ một lúc sau, Phó Kiện Đàm đã có mặt, bình tĩnh cho Mộc Hải uống một viên thuốc định thân, giúp hắn nhanh chóng khôi phục khí sắc, đi vào giấc ngủ. Máu đen từ khoé miệng của tiên sinh đã ngừng ứa ra.

"Đều là tại hai chúng ta, làm liên luỵ đến tiên sinh." Đắc Di đứng chắp tay nói với Phó Kiện Đàm, kể lại chuyện vừa xảy ra.

Phó Kiện Đàm nhìn Đắc Di, ánh mắt đánh giá khác lạ, lúc sau mới từ từ nói: "Đấy là việc hắn muốn làm, hai người không có lỗi."

Thấy Mộc Hải đã ổn định, Đắc Di xin cáo lui về phủ trước. Thuỵ Miên cùng Phó Kiện Đàm ra ngoài sân nói chuyện.

Phó Kiện Đàm ngửa mặt nhìn trời, hai tay bắt ra sau lưng, ra vẻ nhiều tâm sự. Thuỵ Miên chưa từng nhìn thấy sư phụ thế này bao giờ. Nàng khẽ hỏi: "Sư phụ, người có chuyện gì phiền não?"

"Mộc Hải bị thương, ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng. Mặc dù trước đây không phải chưa từng bị, nhưng đây lại là lần nặng nhất." Lão sư thở dài nói.

Thuỵ Miên khẽ hỏi: "Mộc Hải tiên sinh đã bị thương thế này nhiều lần?"

"Hắn đã ở bên ta mười sáu năm nay, mặc dù biết mình không thể vận nội công, nhưng lại luôn tâm niệm trong đầu về báo thù rửa hận, liên tục ép buộc cơ thể phải khắc phục, không lần nào thành công, kết cục chỉ mang thêm thương tích vào người." Phó Kiện Đàm nói.

"Ép buộc cơ thể hồi phục?" Thuỵ Miên ngạc nhiên hỏi.

"Đúng, chỉ vì hắn muốn nhanh chóng tìm cách khiến mình khỏi bệnh, để có thể báo thù cũ. Dù ta có làm cách nào cũng không thay đổi suy nghĩ này của hắn được." Phó Kiện Đàm nói rồi dừng lại, suy tư rồi tiếp lời: "Ngươi có tin về duyên số đã định, không thể cưỡng cầu?"

Thuỵ Miên không thể kết nối được câu trước với câu sau của lão nhân, đành trả lời: "Ta trước đây thì thật không tin, nhưng từ khi đến đây, đã dần tin vào những chuyện thần bí kì lạ."

"Vậy nếu số phận làm con không thể cưỡng cầu, kết quả thế nào cũng chỉ có một?" Phó Kiện Đàm lại hỏi.

"Dù số phận có sắp đặt thế nào, kết quả dù được định trước ra sao, cũng chỉ có thể tận tâm làm những điều mình cho là đúng. Nhiều người nói là họ không có lựa chọn nào khác, chỉ đành phó mặc. Nhưng phó mặc là một chuyện, còn biết trước nhưng vẫn hết mình cố gắng lại là chuyện khác. Dù kết quả có giống nhau, thì con đường ta chọn để đi và hành động của ta chẳng phải cũng tác động đến người khác sao? Lựa chọn phó mặc mà không làm gì cũng được tính là một lựa chọn đấy thôi, sư phụ nghĩ có phải không?"

THỤY DU THIÊN MIÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ