Chương 126: Nữ y tá

742 31 4
                                    

Đêm qua Hoàng Thế Vinh được thả, làm đến tận khi rạng sáng, làm đến khi Tô Đồ Lang Quân vô lực đi ngủ rồi hắn vẫn có thể tự mình chơi vui vẻ, thế cho nên người nào đó sung sức hồi lâu khi đi ngủ trên khóe môi cũng ẩn hiện nụ cười mãn nguyện khẽ cong cong, cứ như vậy vô cùng thoải mái có một giấc ngủ thật sâu.

Tô Đồ Lang Quân tỉnh dậy là 8 giờ sáng ngày hôm sau, 30 phút nữa sẽ có y tá đến kiểm tra qua tình hình vết thương trên người Hoàng Thế Vinh đang tiến triển như thế nào. Cậu nắm rõ được thời gian này cho nên luôn đúng giờ tỉnh dậy sớm hơn một chút, tuy rằng khắp người đều bị người nào đó cắn đến thảm liệt, eo nhỏ cũng như sắp gãy, hai chân vô lực có điểm miễn cưỡng bước xuống giường đi vào phòng vệ sinh.

Tô Đồ Lang Quân nhìn bản thân mình trong gương, tấm gương phản chiếu hình ảnh một chàng trai có mái tóc dài hơi rối một chút, gương mặt nhỏ nhắn hình trái xoan, ngũ quan tinh tế hoàn mỹ, đôi môi đỏ hình như hơi sưng lên, nếu như người ngoài nhìn thấy cũng có thể đoán ra được đó là chuyện ái muội gì.

Tô Đồ Lang Quân hơi hơi kéo cổ áo mình nhìn xem một chút, cậu khẽ thở dài một hơi, quả nhiên không nên lạnh nhạt một người đàn ông rất sinh long hoạt hổ trong thời gian dài, cũng không nên để hắn tùy hứng không biết điểm dừng như thế. Nhìn xem những dấu vết hoan ái này thật sự rất nghiêm trọng, cũng không biết phải mất bao lâu mới hết.

Tô Đồ Lang Quân cẩn thận tắm rửa một lượt, lúc chậm rãi đẩy cửa phòng bệnh liền thấy một nữ y tá đang khom lưng ở bên cạnh phòng bệnh của Hoàng Thế Vinh. Cậu lúc đầu cũng không để ý nhiều lắm, đang định lên tiếng nói cô ấy kiểm tra lại vết thương trên bụng của hắn có vấn đề gì không, bởi vì ngày hôm qua hắn thật sự là rất mạnh mẽ đi. Có điều Tô Đồ Lang Quân vừa định mở miệng nói liền phát hiện ra có điều gì đó không đúng, cô y tá kia đột nhiên ngồi xuống giường bệnh bên cạnh Hoàng Thế Vinh, đưa tay khẽ chạm nhẹ vào tóc của hắn, động tác vừa có điểm ôn nhu lại vừa có điểm nhẹ nhàng chậm rãi giống như sợ bị hắn phát hiện.

Tô Đồ Lang Quân nhíu mày im lặng đứng ở phía sau quan sát, ánh mắt của cậu chợt chuyển lạnh lẽo, dù sao người đàn ông kia cũng chỉ có thể là của riêng mình cậu, những người khác quả nhiên có mắt nhìn người nhưng lại không có não để nghĩ đến. Nữ y tá kia có lẽ đã phân vân nãy giờ mới quyết định nắm lấy tay của Hoàng Thế Vinh, bởi vì quá mức tập trung lén lút làm việc xấu cho nên cô không hề phát hiện ra có người đã bước đến phía sau mình.

Tô Đồ Lang Quân nhìn chằm chằm xuống phía bàn tay của nữ y tá đang chạm tới tay của Hoàng Thế Vinh, cậu lạnh giọng hỏi một tiếng:

"Cô đang làm gì?"

Nữ y tá bị giật mình hoảng hốt, vội vã thu tay lại rồi đứng dậy khỏi giường bệnh của Hoàng Thế Vinh. Cô là cháu gái của phó viện trưởng bệnh viện này, lần này là y tá thực tập tại đây, lần trước có nhìn thấy Hoàng Thế Vinh đi ở dưới khuôn viên bệnh viện liền cảm thấy người đàn ông này ấm áp như ánh nắng ban mai, lại rất đẹp trai, trong lòng tránh không được có suy nghĩ quá phận. Bình thường nhưng thực tập sinh sẽ không được phân đến phòng bệnh VIP, nhưng vì thân phận của cô có chút đặc biệt nên hàng ngày vẫn có thể lén lút chạy đến đây xem Hoàng Thế Vinh một chút. Hôm nay vừa hay trong phòng bệnh không có chàng trai kia, mà người đàn ông nằm trên giường có vẻ đã ngủ say, cô khẽ gọi vài tiếng cũng không thấy hắn tỉnh, vì thế đánh liều bước tới thoải mái quan sát hắn ở khoảng cách gần như vậy, lại không nhịn được muốn chạm vào hắn một chút, thật không ngờ lại bị người khác phát hiện ra:

[HOÀN] Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô DụngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ