Tô Đồ Lang Quân và Hoàng Thế Vinh đã lâu rồi chưa từng ngồi tại trung tâm thương mại ăn kem, hơn nữa món ăn này cũng thật lâu chưa chạm tới, ước chừng là đã hơn chục năm rồi, từ khi bọn họ còn nhỏ đến giờ.
Một nhà bốn người vốn dĩ vô cùng đẹp mắt, hiển nhiên thu hút được rất nhiều ánh nhìn hâm mộ, tò mò của người xung quanh. Hai đứa nhỏ đáng yêu giống y hệt nhau, một đứa có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, một đứa thì có vẻ nghịch ngợm hơn một chút, cả một quá trình đều luôn chân luôn tay, ngay cả trên miệng còn dính kem tùm lum.
Tô Đồ Lang Quân chợt nhớ tới, buổi sáng Tiểu Dạ nói rằng bản thân cậu bé sẽ chăm sóc cho Tiểu Dực, nhưng hiện tại căn bản chính là Tiểu Dực cả một quá trình vẫn luôn để ý đến Tiểu Dạ, hơn nữa Tiểu Dực động tác còn có chút vụng về cầm khăn giấy lên lau miệng cho nó, thỉnh thoảng lại kéo tay anh trai mình nhắc nhở đừng nghịch nữa.
Hoàng Thế Vinh rất thích hai đứa con trai này của mình, dường như có chút cưng chiều bao che:
"Đợi ăn xong ba sẽ đưa hai người các con đi mua quần áo, vật dụng cá nhân cần thiết cùng đồ dùng học tập. Các con cũng cần phải đến lớp tiếp tục học có đúng không?"
Tiểu Dực rất tập chung lắng nghe, vừa nghe thấy Hoàng Thế Vinh nói xong thì ngại ngùng nhỏ giọng đáp:
"Quần áo của con vẫn còn đủ, ba không cần lãng phí, lúc rời khỏi cô nhi viện con cũng mang theo đồ dùng học tập, nếu được thì một lát mua vài tập vở trắng là được rồi"
Tô Đồ Lang Quân nhìn Tiểu Dực, cảm thấy đứa nhỏ này vô cùng hiểu chuyện, lại rất tinh tế, có điều gì đó giống như là trưởng thành trước tuổi, không giống như Tiểu Dạ vô lo vô nghĩ suốt ngày nghịch ngợm kia.
Tô Đồ Lang Quân giống như nhớ ra điều gì đó liền hướng Tiểu Dực nói thế này:
"Lát nữa rời khỏi nơi này, chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng thể cho Tiểu Dực, để bác sĩ kiểm tra xem tình trạng hiện tại của con thế nào"
Tiểu Dạ vừa nghe thấy vậy thì nhanh chóng gật đầu:
"Là thật sao? Hay là chúng ta đi luôn có được không?"
Tiểu Dực kéo kéo kéo góc áo của Tiểu Dạ ý muốn nhắc nhở anh trai mình, Tô Đồ Lang Quân nhìn thấy hành động nhỏ kia của Tiểu Dực liền mỉm cười:
"Mua xong đồ dùng cần thiết cho các con thì sẽ đến bệnh viện kiểm tra luôn, hiện tại đến thì hơi sớm, bác sĩ còn phải khám bệnh cho bạn nhỏ khác nữa"
Kế đó một nhà bốn người lại tiếp tục đi dạo trung tâm thương mại, mua cho Tiểu Dực và Tiểu Dạ rất nhiều quần áo. Tuy rằng nói tính cách hai đứa nhỏ này rất khác biệt, chỉ cần nhìn qua hành động có thể phân biệt được, nhưng nếu như hai đứa nhỏ này nhắm mắt đi ngủ thì khẳng định sẽ không ai nhận ra ai với ai vì quá giống nhau, cho nên quần áo mà Tô Đồ Lang Quân chọn mua đều giống nhau nhưng sẽ khác màu để dễ phân biệt hai đứa nhỏ này.
Hoàng Thế Vinh mua cho Tiểu Dực rất nhiều loại sách phù hợp với lứa tuổi, hắn phát hiện ra đứa bé này rất thích đọc sách, ngẫm lại cũng rất đúng, với bản tính yên tĩnh kia của nó thì chính là do việc đọc sách tu dưỡng lên. Còn Tiểu Dạ thì lại rất thích chơi thể thao, tại cửa hàng đồ chơi luôn nhìn đến những trò chơi mô phỏng các môn thể thao như là bóng đá, đánh golf, ngay cả quyền anh cũng có hứng thú.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng
Roman pour AdolescentsMơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng (Phần II Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng) Tác giả: Giai Nhân Thể loại: Đam mỹ, có H Con mèo nhỏ hai mươi mấy năm nay luôn ôm chặt cái đuôi lớn của mình ngụy trang rất cẩn thận. Ở trước mặt hắn thì điềm đạm ngoan ngoãn khi...