Chương 105: Hoa diên vĩ

636 29 2
                                    

Người đàn ông mặc vest đứng giũa căn phòng yên tĩnh, hôm nay căn phòng này phá lệ kéo cao chiếc rèm cửa dày tối kia, ánh sáng chiếu vào vừa vặn có thể nhìn ra được tuổi tác của người đàn ông thường hay nghiêm chỉnh báo cáo sự việc. Anh ta là một người đàn ông trong độ tuổi 25 26, gương mặt thư sinh hiền hậu, tóc tai cắt tỉa gọn gàng, nhưng trong ánh mắt lại trái ngược hiện lên một tia lạnh lẽo vô cảm:

"Phía bên kia nói rằng gần đây người của Tô Thành hình như đã phát giác ra chuyện gì đó, dặn dò chúng ta tạm thời không nên có hành động gì đánh rắn động cỏ"

Căn phòng im lặng, chủ nhân thật sự của căn phòng này chính là người đang ngồi trên chiếc ghế đơn kia, người nọ từ đầu đến cuối có vẻ như không có ý định lộ mặt cho nên đối diện với người đàn ông đến báo cáo tình hình vẫn là quay lưng lại như vậy:

"Được, nói với người phía bên kia tạm thời không được làm bất cứ hành động gì thêm, nhưng mà về phía con trai của hắn... tặng cho cậu ta một vài món quà đi"

Người đàn ông trẻ tuổi vừa nghe thấy như vậy, gương mặt vốn dĩ không biểu lộ cảm xúc dư thừa, lúc này cũng phải nhíu mày một cái không rõ ý tứ. May mắn là người hiện tại không ai nhìn thấy sắc mặt này của anh ta, nếu không sẽ lại khiến cho đối phương nghi ngờ mình, dù sao người nọ từ sau chuyện năm đó luôn không lụa chọn tin tưởng bất cứ một ai:

"Tôi sẽ sắp xếp người nhanh chóng giải quyết chuyện này".

...

Buổi sáng vài ngày sau đó, trên bàn làm việc của Tô Đồ Lang Quân lại xuất hiện một bó hoa diên vĩ màu trắng được đặt ngay ngắn ở một bên. Cậu nhíu mày nhìn chằm chằm bó hóa kia, sau đó chậm rãi xoay người mở cửa phòng làm việc, gương mặt không lộ biểu cảm dư thừa hỏi Đàm Dật Nam:

"Bó hoa kia là ai để đó?"

Đàm Dật Nam ngẩng đầu, theo thói quen dùng ngón tay trỏ đẩy nhẹ gọng kính:

"Hôm nay lúc đến công ty, lễ tân bên dưới nói có đối tác tặng hoa cho cậu, tôi có hỏi là đối tác nào, lễ tân báo người ấy nói rằng cậu nhìn là sẽ biết ai tặng"

Tô Đồ Lang Quân gật đầu, lại tiếp tục xoay người vào trong phòng làm việc. Cậu nhanh chóng lấy được đoạn ghi hình bên dưới công ty, nheo mắt nhìn người đàn ông ôm bó hoa diên vĩ trắng, dáng vẻ chậm rãi đàng hoàng đặt xuống bàn lễ tân, đông tác của anh ta không có chút gấp gáp nào, ngược lại vô cùng điềm đạm trầm ổn. Tô Đồ Lang Quân cậu xác thực chưa từng gặp qua người đàn ông kia.

Tô Đồ Lang Quân mở tấm thiệp trong bó hoa, bên trong là một dòng chữ được viết lại bằng bút máy, nét chữ cứng cáp có phần hơi mạnh bạo, trên tấm thiếp có thể dùng ngón tay cảm nhận được vết hằn của nét bút do người viết dùng sức ấn xuống.

"Thành phố này khó tìm được loại hòa diên vĩ trắng hợp ý, không giống tại Macao trồng rất nhiều ngoài biệt thự"

Người gác cửa ngoài biệt thự của Khâm Định từng nói, diên vĩ trắng là loài hoa có năng lượng sáng, đẩy lùi tà khí, Khâm Định là người sùng tín, rất tin tưởng vào những thứ này cho nên ở khu đất trống trên núi xung quanh biệt thự đều có một rừng hoa diên vĩ trắng bao phủ. Hoa diên vĩ có hương thơm tự nhiên giống như hơi thở, cảm giác thanh sạch tươi mát khiến cho người ta bình yên. Năm đó Tô Đồ Lang Quân nghe được chuyện này, tự nhiên cảm thấy có điểm châm biếm, Khâm Định giết bao nhiêu mạng người, làm bao nhiêu chuyện xấu, thế nhưng lại muốn lấy hương thơm tinh khiết kia che giấu đi mùi máu tươi. Nhưng sau này khi Tô Đồ Lang Quân trưởng thành, cậu phát hiện ra tính cách này của Khâm Định có lẽ đã được cậu lĩnh ngộ, cậu cũng thích mặc một bộ đồ có màu trắng để che giấu đi phần xấu xa trong con người, nguy trang đi tính cách ích kỷ của mình, giống như Khâm Định thích mùi hương diên vĩ tinh khiết để che đi át đi mùi máu tươi.

[HOÀN] Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô DụngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ