Từ lúc xảy ra sự kiện kia, Hoàng Thế Vinh ở trong Hoàng thị cũng không tham dự quá nhiều vào công việc, mọi quyền hành cuối cùng đều rơi hết vào trong tay của Hoàng Thế Minh. Hoàng Thế Minh đối với việc này vô cùng hài lòng, gần đây ông ta đang tập trung vào vụ buôn bán kia, cho nên không có thời gian coi chừng hắn, hiện tại hắn lại mất tinh thần như thế, càng làm cho Hoàng Thế Minh cả người được thả lỏng.
Thời gian này Hoàng Mộng Đình vô cùng biết tận dụng thời cơ, từ sáng đến chiều đều chăm chỉ đến công ty làm việc, đến buổi tối lại qua nhà của Hoàng Thế Vinh, theo như những gì cô nghĩ thì đây có thể gọi là sớm chiều chung đụng, sáng tối cạnh nhau. Tuy rằng Hoàng Thế Vinh luôn mang một dáng vẻ lạnh nhạt, ánh mắt không chịu dừng lại ở trên người cô, nhưng cô vẫn có thể kiên trì được, bởi vì khoảng thời gian này cô không hề thấy hắn liên lạc với Tô Đồ Lang Quân, mà Tô Đồ Lang Quân cũng giống như đã bước ra khỏi cuộc đời của hắn rồi.
Buổi chiều hôm ấy, Hoàng Thế Vinh có cuộc hẹn làm ăn, Hoàng Mộng Đình muốn biểu hiện mình là cô gái ngoan hiền cho nên liền không nói nhiều, tự ý quay trở về nhà của Hoàng Thế Vinh chuẩn bị bữa tối. Nói là chuẩn bị bữa tối nhưng thực chất chính là trở về nhà hắn ngồi vắt chân xem ti vi để cho người giúp việc nấu ăn, sau đó đến khi Hoàng Thế Vinh trở về liền nói tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho hắn.
Chỉ có điều ngày hôm nay có chút ngoại lệ, Hoàng Mộng Đình vừa vào cửa liền phát hiện ra bên ngoài căn nhà có đỗ một chiếc xe quen mắt, chiếc xe này giống y như chiếc xe mà Hoàng Thế Vinh vẫn thường hay đi, chỉ khác mỗi biển số là không giống mà thôi. Khi Hoàng Mộng Đình tiến vào trong nhà, vừa hay bắt gặp Tô Đồ Lang Quân đang kéo va li hành lý xuống lầu, phía sau còn có Tiểu Dạ và Tiểu Dực ăn mặc chỉnh tề giống như chuẩn bị ra ngoài.
Tô Đồ Lang Quân thấy Hoàng Mộng Đình xuất hiện ở chỗ này, trong nhất thời có chút bại lộ cảm xúc kích động, nhưng rất nhanh sau đó liền che giấu hoàn toàn không để ý đến nữa. Nhưng mà Hoàng Mộng Đình làm sao bỏ qua được cơ hội tốt này, cố tình đứng ra trước mặt Tô Đồ Lang Quân:
"Tô Đồ Lang Quân, tôi cũng sớm sẽ biết là có ngày này, chỉ là hơi nhanh so với dự đoán của tôi thôi"
Tô Đồ Lang Quân không nói gì, bước qua một bên muốn tránh khỏi Hoàng Mộng Đình. Hoàng Mộng Đình lại cố tình chặn Tô Đồ Lang Quân lại, khoanh tay trước ngực, nâng giọng nói:
"Khoan đã, cậu muốn đưa Tiểu Dực và Tiểu Dạ đi đâu?"
Tô Đồ Lang Quân dừng bước, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Hoàng Mộng Đình, vốn dĩ cậu không muốn mở miệng nói chuyện cùng cô gái này nhưng xem ra nếu như không nói thì sẽ không nhanh chóng rời khỏi căn nhà này được:
"Hoàng tiểu thư, Tiểu Dực và Tiểu Dạ đều là con trai của tôi, cô nói xem tôi mang chúng đi đâu còn phải cần đến hỏi ý kiến của cô hay sao?"
Hoàng Mộng Đình hừ lạnh:
"Hai đứa nhỏ này là người nhà họ Hoàng, cậu là người ngoài, nếu như tự ý dẫn chúng đi như vậy chính là phạm tội bắt cóc"
Tô Đồ Lang Quân cười nhẹ:
"Thật là ngại quá Hoàng tiểu thư, lúc tôi đưa hai đứa nhỏ này về, công việc bận rộn nên vẫn chưa kịp thay đổi giấy khai sinh, cho nên Tiểu Dực và Tiểu Dạ cũng chưa có mang họ Hoàng"
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng
Teen FictionMơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng (Phần II Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng) Tác giả: Giai Nhân Thể loại: Đam mỹ, có H Con mèo nhỏ hai mươi mấy năm nay luôn ôm chặt cái đuôi lớn của mình ngụy trang rất cẩn thận. Ở trước mặt hắn thì điềm đạm ngoan ngoãn khi...