Trường Chính Lâm đã bắt đầu những ngày tháng vào học, một ít học sinh trẻ tuổi vai đeo cặp chuẩn bị vào trường thì chú ý tới ở tiệm trà sữa đối diện có hai người đàn ông đang ngồi uống nước.
Bọn họ đều có tóc đen, cũng đều vai rộng eo thon chân dài, lớn lên đều đẹp đẽ mười phần, hấp dẫn ánh mắt người ta mười phần.
Thứ hấp dẫn nhất, vẫn là khí chất trái ngược hoàn toàn trên người bọn họ.
Một người tà khí tùy ý, đeo kính râm, nhai kẹo cao su trong miệng, dáng vẻ như rất cao hứng.
Người còn lại ngồi cứng đờ, gương mặt tuấn mỹ cau lại, tầm mắt khi nhìn xung quanh lại vô cùng thân thiện trong vắt.
Thời Thanh cắt một kiểu tóc trông thật đẹp mắt, đôi chân dài trực tiếp gác lên đùi của Mông Khanh đang ngồi tới nghiêm cẩn, cơ thể nghiêng ngả dựa vào ghế.
Thấy tiểu đạo sĩ trợn mắt nhìn mình, hàng mi đắc ý nhướng lên, duỗi tay tháo kính râm xuống.
"Chú ý thái độ của ngươi chút đi tiểu đạo sĩ, hiện tại ta chính là chủ nhân của ngươi đó."
"Ngươi mới không phải!"
Mông Khanh càng tức giận, trong mắt tràn đầy không phục: "Ta căn bản không đồng ý ký khế ước với ngươi."
"Ta mặc kệ."
Ma Vương tùy hứng đeo kính râm lên lại: "Dù sao khế ước cũng đã ký rồi, ngươi đã là người của ta."
"Đến khi ngươi chết, ngươi vẫn thuộc về ta."
Mông Khanh từ nhỏ được tiếp thu cách giáo dục đứng đắn làm sao gặp được người vô sỉ như Thời Thanh, lập tức giận tới đỏ mặt, miệng hết đóng lại mở, cũng không biết nên nói cái gì.
Thời Thanh liền trêu hắn: "Có phải muốn mắng ta không? Nào, mắng một tiếng đi, ta nghe xem."
Mông Khanh cắn răng, nghẹn nửa ngày nghẹn ra một câu:
"Ma đầu!"
"Cái này cũng tính là mắng người à, ngươi mắng một câu khó nghe chút ta coi coi."
Mông Khanh bị Thời Thanh chọc tức đến mức thiếu chút nữa ngất xỉu, căm giận trừng mắt liếc hắn, quay đầu nhìn hướng khác, để gáy mình đối diện với hắn.
Thời Thanh: "Giận rồi à?"
Thời Thanh: "Sức chịu đựng nhỏ vậy thôi sao?"
Thời Thanh: "Này, tiểu đạo sĩ, chủ nhân nói chuyện với ngươi đó, ngươi sao lại không nhìn thẳng vào ta chứ."
Mông Khanh rũ mắt, nỗ lực vứt bỏ những tạp niệm, bắt đầu lẩm nhẩm《 Đạo Đức Kinh 》.
Thời Thanh: "Ngươi không muốn biết vì cái gì ta lại tìm ngươi sao?"
Mông Khanh: Không nghe không nghe.
Thời Thanh: "Thật sự không muốn biết tại sao cả đời này của ngươi đều phải theo ta à?"
Mông Khanh: Đạo sĩ niệm kinh.
Thấy hắn thể hiện rõ ràng là không muốn để tâm tới mình, Ma Vương lắc lư đôi chân đặt trên người người ta:
BẠN ĐANG ĐỌC
(XUYÊN NHANH) TOÀN THẾ GIỚI ĐỀU BIẾT TA LÀ NGƯỜI TỐT
RomanceNhiệm vụ của Thời Thanh là bảo hộ. Lúc xuyên đến mỗi cái thế giới nhỏ, hăng hái bừng bừng chuẩn bị ngược nhân vật phản diện, thì mới phát hiện, mình chính là nhân vật phản diện ấy. -- Cơ Giới vương ham muốn làm bá chủ xâm lược các tinh cầu khác. ...