Chap 249: Điều muốn nói

368 25 0
                                    

Thiệu Kỳ Vân ngâm mình dưới sông, vẻ mặt đầy oán hận nói rằng là do Mục Kinh Trập làm, nhưng người trong thôn đứng bên sông bịt mũi, xua tay ý bảo cô ta đừng nói nhảm, không ai tin cô ta cả, càng không có người nghi ngờ đám Thiệu Đông, bọn họ chỉ nói bản thân Thiệu Kỳ Vân không chừng đã gặp báo ứng.

Thiệu Kỳ Vân như ở trong địa ngục mấy ngày, xấu hổ trước mặt toàn bộ người trong thôn, đêm hôm đó rời đi với một mùi hôi không thể gột rửa trên người.

Trước đây cô ta còn sợ người đến đòi nợ, nhưng bây giờ Mục Kinh Trập còn đáng sợ hơn bọn họ, sợ bị trả thù và chết đuối trong nhà vệ sinh thật, cho nên cô ta đã trói Triệu Lan lại rồi bỏ chạy ngay trong đêm đó.

Triệu Lan bị trói suốt đêm, ngày hôm sau được chị dâu Thiệu phát hiện và cởi trói cho, Thiệu Kỳ Vân bỏ chạy, sợ Mục Kinh Trập sẽ trách bà ta không chăm sóc tốt, may mà Mục Kinh Trập không làm vậy.

Thiệu Kỳ Vân rời đi cũng tốt, lúc trước là do tức giận, nhưng bây giờ Mục Kinh Trập không muốn nhìn thấy Thiệu Kỳ Vân, nghe thấy giọng nói của cô ta là tâm tình liền không tốt, thiệu Trung cũng cảm thấy khó chịu.

Sau khi Thiệu Kỳ Vân rời đi, Thiệu Trung cuối cùng cũng chịu ra sân đi học.

Đi đến trường học, Thiệu Trung vẫn là bạn học nổi tiếng nhất, mọi người đều thích nghe cậu bé thổi sáo, nhưng bây giờ có gì đó đã khác.

Thiệu Trung vẫn thổi sáo cho các bạn cùng lớp nghe, thay vì cười, mọi người đều khóc và nói rằng mình rất buồn và sợ hãi.

Thiệu Trung nhanh chóng đổi bài hát, sự việc cũng qua đi, các bạn cùng lớp không để tâm, chỉ có Thiệu Trung biết rằng cậu bé đã thay đổi.

Trước đây cậu bé không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần có thể thổi sáo là cậu bé đã vui mừng khôn xiết, khi nghĩ đến Mục Kinh Trập và các anh chị em của mình cũng rất vui vẻ. Khi gặp chuyện gì không vui, cậu bé cũng sẽ thổi sáo và ngân nga để cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhưng bây giờ không thể, cậu thổi sáo không còn vui vẻ nữa, có đôi khi không khỏi nghĩ đến những chuyện không vui, sau đó sẽ vô thức chơi một loại nhạc khiến người ta cảm thấy chán nản khó chịu, không hề vui vẻ, trái lại sẽ mang đến những cảm giác không tốt.

Mục Kinh Trập không hề hay biết, thứ âm nhạc hắc ám của Thiệu Trung đã bắt đầu nảy mầm, mặc dù cô đã thay đổi nhiều thứ nhưng một số vận mệnh vẫn không hề thay đổi.

Thiệu Trung biết như vậy là không tốt, nhưng có đôi khi cậu bé không có cách nào khống chế được nỗi buồn, vốn dĩ cậu bé thích chơi nhạc, nhưng bây giờ lại trở nên sợ hãi.

Nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng lại hiện lên, cậu bé sợ mình sẽ trở nên xấu xa, vì sợ hãi nên cậu bé bắt đầu từ chối thứ âm nhạc yêu thích của mình.

Mục Kinh Trập và những người khác ban đầu không để ý tới, nhìn thấy Thiệu Trung đột nhiên ngừng chơi, bọn họ còn tưởng rằng tâm tình của cậu bé không tốt.

Nhưng đến lúc phải đi học nghệ thuật vào cuối tuần, mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Sau sự cố lần trước ở trường mỹ thuật, đối với công tác quản lý an toàn của trường càng được siết chặt hơn, vì trường rất có trách nhiệm nên được phép tiếp tục học.

(Phần 2) Xuyên sách: Thập niên 80 trở thành mẹ kế của năm lão đạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ