Hai mắt của Thiệu Kỳ Vân sáng lên: "Thật hay không? Tôi thật sự có thể gả vào Quý gia? Ngài nguyện ý chấp nhận tôi?" Cô ta may mắn đến vậy sao?
Quý lão gia phớt lờ ánh mắt của Quý Bất Vọng và gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần cô đồng ý với ta một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Thiệu Kỳ nghe thấy chỉ có một điều kiện liền vui vẻ: "Ngài nói đi, tôi sẽ đồng ý tất cả, không chỉ một cái, ba bốn cái đều được." Chỉ cần có thể gả vào Quý gia.
"Không, một điều kiện là đủ, bởi vì nếu cô đồng ý với điều kiện này thì cô không thể đồng ý với những điều kiện khác."
"Đó là điều kiện gì?" Tại sao không thể đồng ý với những điều kiện khác?
"Cái này cô cũng không đoán được?" Quý lão gia cảm thấy buồn cười.
"Mau nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ đồng ý." Thiệu Kỳ Vân sốt ruột.
Quý lão gia mỉm cười nói ra mấy chữ cuối cùng: "Điều kiện duy nhất là - chết, chỉ cần cô chết."
"Cái gì?" Vẻ mặt của Thiệu Kỳ Vân thay đổi: "Ý ngài là tôi chết! Đây là điều kiện sao?"
"Ta cũng không còn cách nào khác, ai bảo cha ruột của Tiểu Trung không còn nữa? Ta chỉ có hai đứa cháu trai. Nếu Bất Vọng không thể gả, vậy cô cứ khăng khăng muốn gả, chỉ có thể gả cho anh trai của nó! Ta cũng là một bậc trưởng bối sáng suốt, thằng bé đã chết mà cô cũng không buông tha, muốn gả vào Quý gia thì chỉ có thể tổ chức minh hôn."
Quý lão gia giải thích trước: "Minh hôn là một tập tục mê tín thời phong kiến, ta không thể đảm bảo liệu nó có thành hiện thực hay không, nhưng ta thấy cô có thành ý như vậy, vẫn có thể miễn cưỡng giúp đỡ được. "
Thiệu Kỳ Vân đến lúc này sao có thể không nhìn ra Quý lão gia đang trêu chọc cô ta, ông muốn nói cho cô ta biết, muốn gả vào Quý gia, trừ khi cô ta chết đi.
Nhưng cô ta làm sao có thể bằng lòng chết, làm sao có thể chết!
Thiệu Kỳ Vân nhìn Quý lão gia ôn tồn nho nhã trông có vẻ dễ nói chuyện, trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi không thể giải thích được, với một người như vậy trong Quý gia, sợ là gả vào cũng khó sống, mà Thiệu Trung hết lần này đến lần khác không chịu nhận cô ta.
Thiệu Kỳ Vân tái xanh mặt, buộc phải thực hiện kế hoạch thứ hai.
"Các người thật độc ác!" Cô ta hít một hơi thật sâu: "Tôi biết các người không thích tôi, tôi không gả vào Quý gia cũng không sao, nhưng các người không thể tùy tiện đuổi tôi đi. Tiểu Trung là do tôi sinh ra, việc cháu trai tốt nhà ngài cướp đi sự trong sạch của tôi cũng là thật, tôi liều chết sinh ra Thiệu Trung, để lại cho các người một huyết mạch, không có công lao cũng có khổ lao, các người nhất định phải cho tôi một khoản tiền."
"Tiền?" Quý lão gia nhướng mày: "Cô còn muốn tiền?" Lá gan đúng thật lớn.
"Tôi đương nhiên muốn tiền, tại sao lại không thể nhận, tôi đã liều mạng sinh ra nó."
Thiệu Kỳ Vân nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần cho tôi 100 vạn, tôi tin rằng các người hoàn toàn có thể lấy ra, huyết mạch duy nhất, 100 vạn đương nhiên phải xứng chứ, chỉ cần đưa tiền, tôi lập tức rời đi ngay. "
BẠN ĐANG ĐỌC
(Phần 2) Xuyên sách: Thập niên 80 trở thành mẹ kế của năm lão đại
Fiksi UmumTác giả: Hoa Nở Hoa Lạc Hằng Năm Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn, xuyên nhanh, điền văn, ngôn tình Editor: Heo mê Truyện Văn án: Mục Kinh Trập xuyên qua một cuốn sách niên đại ngọt sủng , thành nữ phụ ngốc nghếch làm nền cho nữ chính , chồng lại vừ...