Ánh mắt của Thiệu Đông rất thành thật: "Cha, cha là cha của chúng con, sự thật này không thể thay đổi được, mẹ đã là mẹ của chúng con, sự thật này cũng không thể thay đổi, chúng con sẽ không bỏ rơi cha, nhưng điều này không có nghĩa là chúng con sẽ bỏ rơi mẹ của mình. "
Thiệu Kỳ Hải thở phào nhẹ nhõm: "Ta không bảo các con bỏ rơi ta, vậy Tiểu Đông, lời con nói là có ý gì?"
"Có nghĩa là nếu như cha ly hôn với mẹ, chúng con cũng muốn theo mẹ ." Thiệu Tây thẳng thắn chỉ ra.
Thiệu Kỳ Hải có cảm giác quả nhiên là như vậy, cười khổ.
Thiệu Đông chậm lại giọng nói: "Cha, không phải là chúng con không còn yêu cha, chỉ là chúng con không thể buông tay mẹ, giống như mẹ cũng không thể buông tay chúng con vậy."
"Cho nên nếu hai người muốn ly hôn, chúng con hy vọng quyền nuôi con sẽ là quyền nuôi con chung, không nhất thiết phải đi theo một ai." Đây là kết quả cuộc thảo luận của bọn trẻ.
Vẻ mặt của Thiệu Kỳ Hải phức tạp nhìn Thiệu Đông: "Thật sự có thể cùng nhau nuôi bọn con sao? Nếu thật sự cùng nhau nuôi con, các con có nguyện ý theo ta không?"
Nghe vậy, ánh mắt của Thiệu Tây không khỏi dời đi, cậu sẵn lòng, nhưng trong nhiều trường hợp, có lẽ cậu vẫn muốn ở bên mẹ.
Vẻ mặt của Thiệu Nam không có biểu hiện gì, nhưng Thiệu Bắc đã cúi đầu không nhìn hắn nữa, trên mặt Thiệu Trung lại tràn đầy áy náy, Thiệu Kỳ Hải hoàn toàn đoán đúng.
Thiệu Kỳ Hải lập tức cảm thấy ấm ức: "Tiểu Đông, con xem con vừa nói cái gì, đám người Tiểu Bắc liền chột dạ, các con bây giờ thì tốt rồi, nhưng nếu đây là sự thật thì lúc đó các con nhất định sẽ vỗ mông đi theo Kinh Trập, bỏ ta lại một mình."
Thiệu Kỳ Hải lắc đầu: "Không, ta không thể đáp ứng điều kiện này."
Vẻ mặt của Thiệu Đông bất đắc dĩ liếc nhìn Thiệu Bắc và Thiệu Trung, Thiệu Nam liếc nhìn Thiệu Tây, chán ghét hắn.
Thiệu Bắc vội vàng giải thích: "Con rất yêu người, cha à, con sẽ không bỏ rơi cha một mình, nhưng bây giờ con còn nhỏ, không có mẹ ôm vào lòng thì không thể ngủ ngon được, con không thể sống thiếu mẹ được."
Thiệu Trung nhanh chóng tiếp tục: " Con càng nhỏ hơn, con còn là con út, càng không thể sống thiếu mẹ. Nếu rời xa mẹ con sẽ ăn không ngon ngủ không yên."
Ai lại muốn bản thân chết đói?
Thiệu Kỳ Hải nhất thời không biết nên nói cái gì, đi theo hắn sẽ chết đói sao?
Thiệu Nam bất đắc dĩ nhìn Thiệu Kỳ Hải: "Hai người các con không cần nói."
Hai tên ngốc này còn chưa đạt được thỏa thuận, đã nóng lòng muốn chứng tỏ mình nhất định phải đi theo mẹ, đồng thời bọn chúng cũng sẽ dùng tuổi của mình để viện cớ, như thế này không có lợi cho cuộc đàm phán.
Thiệu Bắc và Thiệu Trung cũng nhận ra mình đang quá vội vã, cho nên đã ngoan ngoãn im lặng và mỉm cười rạng rỡ với Thiệu Kỳ Hải.
Thiệu Kỳ Hải không hề cảm thấy đượcan ủi, đây là nụ cười chột dạ.
"Cha, tại sao cha còn sợ chuyện còn chưa lộ ra? Chúng con là con ruột của cha, sao có thể bỏ rơi cha mà chạy trốn được." Thiệu Nam cười ấm áp nói, còn nắm chặt lấy tay của Thiệu Kỳ Hải.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Phần 2) Xuyên sách: Thập niên 80 trở thành mẹ kế của năm lão đại
Genel KurguTác giả: Hoa Nở Hoa Lạc Hằng Năm Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn, xuyên nhanh, điền văn, ngôn tình Editor: Heo mê Truyện Văn án: Mục Kinh Trập xuyên qua một cuốn sách niên đại ngọt sủng , thành nữ phụ ngốc nghếch làm nền cho nữ chính , chồng lại vừ...