Chap 322: Giữ lớn hay nhỏ

232 13 7
                                    

Tiểu Mỹ thấy hắn nói càng lúc càng hăng, các nhân viên của đoàn làm phim đang tan làm cũng dừng lại hóng chuyện, cô ấy vội vàng kéo tay Mạnh Dương lại: "Mạnh Dương, anh bình tĩnh một chút, đừng nói lung tung, có thể là do anh nhận nhầm mà thôi."

Cô ấy nhìn đầu tóc của chị Ngụy được chải chuốt tỉ mỉ, tuy chân có chút khập khiễng nhưng tinh thần rất tốt, ăn mặc chỉnh tề, không liên quan gì đến chữ "điên" đấy cả.

"Anh không có nói lung lung, anh cũng không hề nhận sai, làm sao anh có thể không nhận ra bà ta được chứ, ngay cả khi bà ta hóa thành tro anh cũng sẽ nhận ra." Mạnh Dương cười lạnh một tiếng: "Tiểu Mỹ, không phải trước đây em từng hỏi tại sao lúc đính hôn không thấy mẹ anh phải không? Bà ta chính là người đã sinh ra anh."

Tiểu Mỹ kinh ngạc, chợt nhìn sang hướng chị Ngụy, chị Ngụy nhắm mắt lại, chị nhìn sang Mục Kinh Trập: "Bà chủ, chị muốn đi về trước."

"Được." Mục Kinh Trập cũng bất ngờ trước mối quan hệ của Mạnh Dương và chị Ngụy, nghĩ đến thái độ trước đây của Mạnh Dương khi nhắc tới mẹ ruột, có thể thấy mối quan hệ này không hề tốt chút nào, mà chị Ngụy đó giờ cũng không hề nhắc đến chuyện người nhà, lúc trước Mục Kinh Trập cũng có hỏi, chị chỉ nói là đã chết hết.

Không nghĩ tới con trai của chị còn sống, lại hận chị đến thế, Mục Kinh Trập có thể thấy được sự đau đớn và tuyệt vọng trong mắt chị Ngụy, cô lập tức đồng ý.

Chị Ngụy nhỏ giọng nói cảm ơn, mặc kệ sau này Mục Kinh Trập có đuổi mình hay không, những ngày tháng bình yên và ấm êm mà chị trải qua như vậy cũng đủ rồi, vốn dĩ chị còn tưởng rằng mình có thể tiếp tục ổn định như thế này, nhưng chị không ngờ...

Chị Ngụy cười khổ một tiếng muốn rời đi, Mạnh Dương nhìn vào bóng lưng của chị mà cười nhạo: "Bà chạy cái gì? Bà cũng biết xấu hổ sao, sợ tôi nói ra những chuyện bà đã làm sao?"

Giọng điệu của Mạnh Dương nghe có vẻ chị Ngụy thật sự có lỗi với hắn, người vây quanh không nhịn được sự tò mò: "Người kia đã làm cái gì?"

Ánh mắt của mọi người còn đổ dồn về phía Mục Kinh Trập, nhớ lại sự việc cãi vã giữa công dưỡng dục và công sinh thành, nháo nhào nghi ngờ chị Ngụy đây cũng đã vứt bỏ con trai của mình.

Mạnh Dương nhìn bóng lưng của chị Ngụy: "Tôi lúc đầu suýt chết yểu trước khi được sinh ra, bởi vì lúc sinh tôi, bà ta được hỏi đảm bảo tính mạng mẹ hay con, bà ta lập tức chọn mẹ, bà ta lựa chọn giết tôi."

Mạnh Dương cười lạnh: "Các người chắc cũng chưa từng thấy qua loại mẹ ích kỉ như vậy phải không? Trên đời này, những người làm mẹ đương nhiên sẽ chọn cứu lấy con mình, chỉ có bà ta chọn cách bảo vệ chính mình, bà ta xứng làm mẹ sao? Bà ta không xứng!"

Mọi người lộ ra vẻ mặt đã hiểu, thì ra là thế.

Bóng lưng đã đi xa của chị Ngụy đột nhiên run rẩy, như đang kìm nén điều gì đó, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, lại đến rồi, lại đến rồi, gông xiềng ích kỷ vĩnh viễn không thoát ra được.

Mọi người nhất thời im lặng, ngoại trừ Mục Kinh Trập nghi ngờ rằng mình đang nghe nhầm: "Cậu nói cái quái gì vậy Mạnh Dương? Cậu cứ một mực mắng chửi mẹ ruột, cũng không phải mẹ cậu bỏ rơi hay ngược đãi cậu, mà là vì chuyện đảm bảo cho lớn hay nhỏ?"

(Phần 2) Xuyên sách: Thập niên 80 trở thành mẹ kế của năm lão đạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ