Chap 347: Có hai Thiệu Nam?

139 9 0
                                    

Bây giờ bọn trẻ thật sự có nhà ở huyện, trước đây không tìm được nhà thích hợp, nhưng đã tìm được cách đây không lâu, Mục Kinh Trập trực tiếp mua nhà, Thiệu Tây Thiệu Đông và Thiệu Trung cuối cùng cũng có nhà để về ở huyện, không cần phải tìm đến Thiệu Kỳ Dương hoặc Lý Chiêu Đệ nữa.

Vào thời gian bọn trẻ sống tại đây, Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Hải lúc nào cũng tách ra, luôn phiên đi lại giữa thôn và huyện để chăm sóc tất cả mấy đứa bé.

Hôm nay là cuối tuần, Mục Kinh Trập ở nhà trong huyện, Thiệu Đông và Thiệu Tây về đến nhà, vừa hay thấy Thiệu Nam đang về nhà: "Thiệu Nam, sao em đi thử vai không nói cho bọn anh biết? Em muốn diễn từ khi nào vậy?"

Thiệu Tây kích động nhất: "Có phải vì truyện của anh hay quá nên mới diễn? Anh biết em luôn sùng bái anh trong lòng mà."

Thiệu Nam trông rất không nói nên lời: "Đang nói vớ vẩn gì vậy? Em không sùng bái anh."

Mục Kinh Trập nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng thì rất khó hiểu: "Thử vai gì thế? Tiểu Nam, con không đến thư viện à?"

Thư viện rất có không khí học tập, Thiệu Nam thích đến đó.

Thiệu Nam mơ hồ nói: "Con thuận tiện đi thử vai, không ngờ được chọn, con không hề nghĩ đến điều này."

"Đúng là biết cách giấu mà, lúc trước không hề lộ ra sơ hở gì." Thiệu Tây đang thở dài, ngoài cửa lại xảy ra một cảnh tượng khác, có người đi vào, Thiệu Tây quay đầu lại, đột nhiên mở to mắt: "Thiệu Nam!"

"Tại sao lại có thêm một Thiệu Nam!"

Thiệu Nam ở cửa nhìn chằm chằm vào Thiệu Nam bên trong nhà: "Cái này... tình huống gì thế này?"

"Anh còn muốn hỏi em đây, tình huống gì đang xảy ra, tại sao lại có hai Thiệu Nam?"

Thiệu Tây kéo Thiệu Nam vào, để cậu đứng cạnh Thiệu Nam bên trong nhà: "Chuyện gì vậy... Chuyện gì xảy ra vậy! Thiệu Nam, em đã học được thuật phân thân mà em đã từng nói trước đây nhân bản được chính mình sao? Hay em đã học bảy mươi hai phép biến hình của Tôn Ngộ Không và biến ra một ảo ảnh?"

Thiệu Nam, người đến sau, không nói nên lời: "Anh hai, anh thật ngu ngốc, cái gì mà Tôn Ngộ Không? Em ấy là Tiểu Bắc."

Thiệu Nam, người vào phòng đầu tiên, cũng không nói nên lời, nhưng không thừa nhận mình là Thiệu Bắc: "Anh hai, anh thật sự hết cứu mà, em mới là Tiểu Nam, kia là Tiểu Bắc."

Hai giọng nói của Thiệu Nam giống hệt nhau, từ cử chỉ biểu cảm giống nhau như đúc.

Thiệu Tây: "...Hai người ai mới là Tiểu Bắc?"

Cậu nhìn hai bên: "Anh nhớ cả hai đều cao bằng nhau, răng cũng rụng y hệt, nhưng trước đó cũng không thấy giống nhau đến vậy, hai người các em giống nhau như vậy từ bao giờ thế?"

"Chúng em vẫn luôn giống nhau, chúng em là anh em sinh đôi!" Hai Thiệu Nam đồng thanh nói.

Thiệu Tây càng bối rối hơn, nhìn về phía Mục Kinh Trập cầu cứu: "Mẹ, mẹ có nhận ra không?"

Mục Kinh Trập và Thiệu Đông nhìn nhau: "Nhận ra được, con không nhận ra sao?"

Thiệu Tây nhìn hai người trước mặt, không muốn thừa nhận việc bản thân nhận không ra, cậu bình tĩnh suy nghĩ, nhìn người có thể diễn lần nữa, cuối cùng chỉ vào Thiệu Nam đang ở trong phòng trước: "Em là Tiểu Bắc phải không?"

(Phần 2) Xuyên sách: Thập niên 80 trở thành mẹ kế của năm lão đạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ