Ngày hôm đó, anh cả Thiệu lần đầu tiên đánh Phúc Lộc Thọ Hỉ: "Cái hay không học, còn dám vứt ta đi, ông đây nuôi bọn bây lớn như này để vứt ông đây đi sao!"
"Là bọn họ nói, tụi con không có nói." Bọn nó cảm thấy bất bình.
Chị dâu Thiệu bảo vệ bọn nó, hừ một tiếng, mắng ngược lại anh cả Thiệu: "Có bản lĩnh thì ra cãi tay đôi với bọn họ, mắc gì lại trút giận lên các con? Anh nghĩ mọi người đều là kẻ ngu sao, làm sao bọn họ có thể không biết trước đây anh có ý đồ gì?"
"Người trong thôn chỉ nhìn sự thật mà mắng anh thôi, anh dám vứt bỏ mẹ mình, sau này Phúc Lộc Thọ Hỉ lớn lên có thể học theo anh mà vứt bỏ anh khi về già, tôi vẫn chỉ nghĩ anh đang uất ức, không ngờ anh có thể làm tới như vậy."
Đến mẹ ruột còn muốn vứt bỏ, chị dâu Thiệu xem như đã nhìn thấu con ngươi này.
Anh cả Thiệu tức giận, nhìn phòng của Triệu Lan, tức giận đánh chị dâu Thiệu: "Cho cô nói bậy ba, ai nói tôi vứt bỏ mẹ của tôi, cái miệng này của cô không dạy dỗ một trận thì không biết trời cao đất dày."
Anh cả Thiệu sau cùng cũng là đàn ông, túm tóc của chị dâu Thiệu lại và bắt đầu đấm đá, rất nhanh đã đổ máu.
Phúc Lộc Thọ Hỉ bị dọa sợ không ít, chạy tới ngăn anh cả Thiệu cũng bị đánh lây, sau đó người trong thôn cũng chạy tới mới có thể ngăn được anh cả Thiệu.
Nhưng chị dâu Thiệu đã tổn thương quá nhiều, mặc kệ tóc tai bù xù trở về nhà mẹ đẻ ngay trong đêm.
Bên ngoài ồn áo rất lớn, Triệu Lan trong phòng khóc lóc thảm thiết: "Tôi đã tạo nghiệt gì vậy..."
Thiệu Kỳ Hải ở bên cạnh, tự nhiên nghe rất rõ màn kịch này, hắn đuổi đám Thiệu Trung về phòng để bọn trẻ không nghe thấy sự việc.
Chị dâu Thiệu trở về nhà mẹ đẻ, anh cả Thiệu cũng không quan tâm đến Triệu Lan, ngoài việc mỗi ngày đưa một ít đồ ăn ra, những thứ khác cũng không quan tâm, Triệu Lan hoàn toàn nằm liệt trên giường.
Đã ba ngày sau khi chị dâu Thiệu về lại nhà mẹ đẻ, anh cả Thiệu đến đón cô ta những hai lần, hắn nói rằng không có chị dâu Thiệu hắn sống không nổi, Phúc Lộc Thọ Hỉ cũng không thể rời xa cô ta.
Anh cả Thiệu dẫn theo bọn Thiệu Phúc đến, Phúc Lộc Thọ Hỉ khóc lóc đòi chị dâu Thiệu trở về, chị dâu Thiệu không thể sống thiếu con nên phải thỏa hiệp.
Khi chị dâu Thiệu trở lại, mở cửa phòng Triệu Lan, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hôi thối.
Chị dâu Thiệu vừa trở về đã chán nản, nhìn thấy Triệu Lan như vậy, trong lòng của chị dâu Thiệu càng lạnh và sợ hãi hơn, cô ta không muốn quản, nhưng nhìn sang Phúc Lộc Thọ Hỉ, cuối cùng vẫn làm một chút.
Sau này, điều mà chị dâu Thiệu nói nhiều nhất là không được bắt chước cha vứt bỏ cha mẹ, nếu không sẽ gặp quả báo.
Sau khi chị dâu Thiệu trở về, Triệu Lan cuối cùng cũng giống như một con người, nhưng chị dâu Thiệu cũng phải hàng ngày đi làm, làm sao có thể chăm sóc bà ta mỗi ngày được? bây giờ lại là mùa hè Triệu Lan vẫn không thể tránh được mùi hôi thối.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Phần 2) Xuyên sách: Thập niên 80 trở thành mẹ kế của năm lão đại
Ficción GeneralTác giả: Hoa Nở Hoa Lạc Hằng Năm Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn, xuyên nhanh, điền văn, ngôn tình Editor: Heo mê Truyện Văn án: Mục Kinh Trập xuyên qua một cuốn sách niên đại ngọt sủng , thành nữ phụ ngốc nghếch làm nền cho nữ chính , chồng lại vừ...