Chap 258: Đầu tư

279 19 0
                                    

Cuốn sách lần trước của Thiệu Tây xuất bản rất nổi tiếng, được đưa vào danh sách bán chạy nhất, còn có các nhà xuất bản nước ngoài đến hỏi thăm về việc dịch và xuất bản nó ở nước họ, Thiệu Tây sợ rằng bản dịch không đủ tốt cho nên đã tự mình kiểm tra, ngược lại bản thân cũng vô cớ học được ngoại ngữ.

Vốn dĩ Thiệu Tây đang là học sinh, còn cần phải đi học, bây giờ có thêm những việc này làm cho cậu rất bận rộn.

Về việc bận rộn đã làm cho cậu có rất nhiều ý tưởng táo bạo, thậm chí còn viết bài nói rằng thời gian của cậu đã bị bà lão luôn phơi nắng ở đầu thôn đánh cắp.

Bà lão ngày càng già, cuộc sống trải qua nhàm nhàm chán chán, ngày nào bà lão cũng chỉ ăn uống rồi phơi nắng, luôn miệng nói một ngày sao còn chưa trôi qua.

Thời gian một ngày của bà lão vừa chậm vừa dài, trời lúc nào cũng chưa tối, nhưng thời gian của Thiệu Tây lại luôn không đủ dùng, cho nên cậu nghi ngờ thời gian của mình và thời gian của bà lão là hai múi giờ khác nhau, hoặc là thời gian của mình đã bị bà lão đánh cắp mất rồi.

Khi Thiệu Tây đưa bản thảo đầu tiên cho Mục Kinh Trập, cậu đã nghiêm túc thảo luận với cô: "Nếu không phải bị đánh cắp thì thời gian của con chính là đã tăng tốc rồi, thời gian của bà ấy một ngày có bốn mươi tám tiếng, nhưng của con chỉ có mười hai tiếng. "

"Mẹ cũng cảm giác được của mẹ cũng được tăng tốc." Mục Kinh Trập đồng cảm sâu sắc.

"Cho nên, nhất định có kẻ trộm thời gian phải không?" Thiệu Tây trầm ngâm: "Con muốn tìm biện pháp đối phó với kẻ trộm thời gian."

"Chúng ta có thể làm gì?" Mục Kinh Trập hỏi.

"Để con suy nghĩ, sau khi nghĩ xong con sẽ nói với mẹ." Thiệu Tây trầm ngâm suy nghĩ rồi cầm cuốn sổ rời đi.

Thiệu Kỳ Hải ở ngoài cửa nghe trộm một hồi, thấy bọn họ thảo luận nghiêm túc như vậy, mặc dù thường xuyên nhìn thấy nhưng hắn vẫn có chút choáng váng.

Thiệu Kỳ Hải có lúc cảm thấy mình rất hiểu con trai Thiệu Tây, đứa trẻ này rất hiểu biết và sắc bén, nhưng có lúc lại rất ngây thơ, những ý nghĩ trong cái đầu nhỏ kia đôi lúc khiến hắn không thể ngờ đến.

Hắn thường xuyên phải há hốc mồm, sau đó tư duy của Thiệu Kỳ Hải vẫn không theo kịp được, cuối cùng Thiệu Kỳ Hải luôn tìm đến Mục Kinh Trập.

"Em cho rằng Tiểu Tây nói đúng sao?" Thiệu Kỳ Hải nhịn không được hỏi Mục Kinh Trập.

"Mặc dù nó đi ngược lại nhận thức của chúng ta, nhưng tôi nghĩ nó có cũng lý. Tôi cũng cảm thấy thời gian của mình đã bị tăng tốc và bị người ta trộm đi. Nếu không thì tại sao tôi lại cảm thấy mỗi ngày trôi qua quá nhanh."

Thiệu Kỳ Hải: "..." Được rồi.

Thiệu Tây cuối cùng cũng đã tìm ra cách để đối phó với kẻ trộm thời gian, chẳng hạn như mọc ra mười đôi tay, trong thực tế thì không có khả năng lắm, nhưng chúng hoàn toàn phù hợp trong thế giới văn học của cậu.

Một lý luận này cuối cùng đã được xuất bản, biên tập chủ đề chỉ ra rằng mọi người nên trân trọng thời gian và sắp xếp thời gian hợp lý để nâng cao hiệu quả.

(Phần 2) Xuyên sách: Thập niên 80 trở thành mẹ kế của năm lão đạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ