Chương 14

429 25 0
                                    


Lúc chập tối, cơn mưa đầu thu của thành phố Lâm tới bất ngờ, trên bầu trời mây đen dày đặc, như đang nặng nề đè lên đầu.

Lisa đi tới cửa quán cà phê, khi chuẩn bị đạp xe đạp về nhà thì cậu mới phát hiện là không mang ô của mình ra theo mà để quên ở chỗ dạy kèm hồi nãy.

Cậu vòng về, nhưng vừa tới cửa của 'khu vườn bí mật' đó thì bên trong lại truyền tới một giọng nữ lanh lảnh như tiếng chuông.

"Cục cưng à, mày cũng ngoan quá..."

Chất giọng nghe rất quen, bước chân của cậu thoáng dừng lại.

Ở bên trong, tiếng nói chuyện của cô gái vẫn tiếp tục vang lên, khi cậu đi vào thì nhìn thấy cô gái đưa lưng về phía cậu ngồi dưới đất nói chuyện, đồng tử co mạnh.

Sự kinh ngạc ngập tràn đáy mắt của cậu.

Cô gái mặc một chiếc sơ mi màu xanh quả bơ phối với quần đùi, tóc búi lên, làn da trắng hơn tuyết. Giờ phút này cô đang ôm Bánh Quy Nhỏ với vẻ vô cùng thân thiết, cười vui vẻ lạ thường.

Cho dù không nhìn thấy mặt, thì Lisa nghe tiếng cũng có thể nhận ra là ai.

Mà lúc này, Chaeyoung vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui, nói nhiệt tình: "Bánh Quy Nhỏ à mày lập công lớn rồi đó, mày cũng đáng yêu quá thể. Mày nói xem, sao mà Lisa thấy mày còn niềm nở hơn cả lúc thấy tao thế. Tao nghĩ kĩ rồi, sau này tao sẽ cử mày đi quyến rũ Lisa giúp tao he he..."

Một lát sau, giọng điệu lạnh như băng của Lisa vang lên ở ngay sau lưng:

"Nói thử xem, muốn quyến rũ như nào?"

Chaeyoung nghe thấy tiếng thì quay phắt đầu lại, rồi nhìn thấy cậu.

Áaaaaa????

Lisa?????!

Cậu cậu cậu...Chẳng phải cậu đã đi rồi sao!

Trong nháy mắt cô ngây ra, không nói nổi thành lời, mắt mở to như chuông đồng.

Chaeyoung nghĩ tới những lời mình vừa nói hồi nãy thì vô cùng kinh hãi, sắc mặt lập tức ửng đỏ, cảm giác như đầu sắp bốc khói đến nơi.

Toang rồi toang rồi...

Bị phát hiện rồi hu hu hu...Cô muốn lẩn đi quá...

Chàng trai cụp mắt nhìn về phía cô, hàng mày như mực vẽ, khi không nói gì lại khiến người ta có cảm giác cực kỳ áp lực.

Trong thoáng chốc, cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng.

Chaeyoung bị cậu nhìn mà lòng sợ hãi, cô thả Bánh Quy Nhỏ xuống đất chậm nửa nhịp, con mèo lập tức chạy đi mất.

Cô chống tay xuống sàn nhà đứng lên, rồi nhìn về phía Lisa, vờ như ngạc nhiên gãi đầu: "À thì, Lisa à, sao cậu lại ở đây vậy..."

Chàng trai nhìn cô, vẻ mặt nặng nề:

"Chẳng lẽ không phải tôi nên hỏi, tại sao cậu lại ở đây sao?"

Cô gái chột dạ nhìn lung tung: "Mình..."

Gặp phải cảnh lật xe, trong thoáng chốc cô cũng không kiếm được cái cớ nào.

[LICHAENG] DỤ DỖNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ