Chương 31

427 22 0
                                    

Màn đêm sẩm tối. Tại biệt thự nhà họ Park, Chaeyoung đã xem xong tập mới tuần này của chương trình tạp kĩ, cô ngồi duỗi người ở sô pha phòng khách trên tầng hai.

Bỗng nhiên có một âm thanh truyền tới từ phía cầu thang, cô vừa đưa mắt nhìn thì thấy Đồng Châu đã về.

Đôi mắt Chaeyoung sáng lên, gọi cậu:

"Về rồi hả, mấy em huấn luyện muộn thế?"

Đồng Châu trả lời một tiếng, "Em đi tắm cái đã."

Vốn là Chaeyoung có rất nhiều điều muốn hỏi cậu: "Ồ, thế em đi trước đi..."

Một lát sau, Đồng Châu tắm xong, thay bộ đồ ở nhà, rồi trở lại phòng khách. Chaeyoung rót cho cậu cốc nước, "Dì giúp việc đã chuẩn bị đồ ăn cho em rồi, chờ một lát là ăn được."

Đồng Châu "Ừ hửm" một tiếng, vừa định về phòng thì đã bị Chaeyoung gọi lại: "Em cứ ngồi ở đây một lúc đi..."

Cậu cười khẽ, "Chẳng phải bình thường chị không thích phản ứng em sao? Hôm nay bị sao vậy?"

Chaeyoung chột dạ: "Nói vớ vẩn, chị không thích phản ứng em hồi nào chứ?"

Đồng Châu ngồi xuống bên cạnh cô, Chaeyoung mỉm cười ghé sát lại, "Hôm nay mấy em huấn luyện thế nào?"

"Nói đi, cụ thể là chị muốn hỏi ai?"

"..." Sao cái người này lại hiểu cô như thế vậy chứ?

"Chị muốn hỏi cái cậu bạn cùng bàn 'Lisa' của chị chứ gì?"

Cô gái chột dạ sờ mũi, "Đâu có, chỉ là chị thấy ngờ vực, cậu ấy gia nhập đội của mấy em à?"

"Đúng vậy," Nghĩ tới chuyện này thì Đồng Châu lại thấy khó chịu trong lòng, "Cái cậu này là ai vậy chứ? Vừa vào đã chơi ở vị trí trung tâm, em cũng phải nghi ngờ cậu ta có đi cửa sau hay không đấy."

Vừa dứt lời thì đầu Đồng Châu đã bị gõ một cái, Chaeyoung lườm cậu: "Em nói năng cái kiểu gì thế?"

Đồng Châu:?

"Còn lâu Lisa mới đi cửa sau okay? Biết đâu kĩ thuật chơi bóng của cậu ấy có thể đè bẹp em luôn đấy."

"Chị đang đứng về phía ai thế?"

"Chị đang nói sự thật, em cũng không hiểu cậu ấy, đừng có suy đoán bừa bãi."

Đồng Châu lại càng không thoải mái, cậu nhìn chằm chằm cô: "Sao em lại phát hiện ra là chị cực kì bảo vệ cậu ta vậy nhỉ? Không phải là chị có ý với cậu ta đấy chứ?"

Sắc mặt của Chaeyoung thoáng cứng đờ, cô vội vàng phủ nhận: "Em có thể đừng nói linh tinh nữa được không? Chị và cậu ấy là bạn bè, tất nhiên là chị sẽ nói đỡ cho cậu ấy rồi..."

Lúc này dì giúp việc lên tầng, bảo Đồng Châu xuống ăn cơm được rồi, nên Đồng Châu không nghĩ thêm nữa, "Em xuống dưới đây."

Chaeyoung giữ cậu lại, "Phải rồi, giải đấu bóng rổ liên trường của mấy em có cần vị trí nào khác không? Là cái kiểu mà học sinh bình thường có thể đăng ký được ấy."

[LICHAENG] DỤ DỖNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ