Những người trong ký túc xá nam 204 lần lượt ch/ết trong im lặng.
Xác ch/ết của họ lạnh ngắt, cái ch/ết của họ thật khủng khiếp và đáng sợ.
Có rất nhiều lời đồn trong trường, nói rằng là nghiệp chướng và h/ồn m/a nữ đang tới đòi họ phải tr/ả m//ạng.
Nhưng trước khi họ ch/ết, tôi ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ......
1,
Tạ Hải, phòng 204 kí túc xá nam, ch/ết rồi.
Sáng sớm, người bạn cùng phòng phát hiện cậu ta đã ch*t trên giường ký túc xá.
Những người nhìn thấy th/i th/ể của cậu ta đều bị d/ọa s/ợ.
Bởi vì cái ch*t của Tạ Hải rất ghê sợ, hai mắt mở to, cả hàm răng nhe ra.
Hai tay nắm chặt, như thể đang rất sợ hãi.
Giám định pháp y sơ bộ cho thấy các sợi cơ tim bị rách khiến tim bị ch@y m@u dẫn đến ngừng ti/m.
Là sinh viên chuyên ngành dược, tôi đương nhiên biết rằng những triệu chứng này có nghĩa là:
Cậu ta bị d/ọ/a s/ợ mà ch/ết.
Sau cái ch*t của Tạ Hải, cảnh sát đã triệu tập tôi ngay sau đó.
Vì người mà họ nghi ngờ nhất bây giờ chính là tôi.
Đêm qua ở quán 3, mọi người đều nhìn thấy Tạ Hải ở cùng tôi.
Đột nhiên, như bị đi*n, cậu ta ngồi xổm cạnh thùng rác, đi*n cuồng móc họng.
Sắc mặt trông rất h/ung d/ữ, như thể vừa ăn phải thứ gì đó ô uế, nhất định phải nhổ ra.
Còn tôi thì đứng sau lưng cậu ta, khoanh tay trước ngực, nói một cách g/ay g/ắt bằng ánh mắt lạnh lùng:
"Đây xem như là một bài học cho cậu. Nếu cậu lại qu/ấ/y r/ầy tôi, hậu quả tự chịu."
Cậu ta nôn một hồi, nhưng không nôn được gì.
Cậu ta chỉ có thể ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt đầy h/ận th/ù và t/à/n nh/ẫn.
Đúng lúc cậu ta tức giận định vung n/ắ/m đ/ấm nổi gân xanh, chuẩn bị dạy cho tôi một bài học.
Đột nhiên, chân cậu ta mất tự chủ, anh khuỵu xuống và ngất đi.
Trong đồn cảnh sát, sĩ quan Trần, người phụ trách vụ án, trừng mắt nhìn tôi:
"Tại sao cậu ta lại ngất xỉu?"
Đôi mắt sắc bén ấy khiến tôi rùng mình.
Tôi nhanh chóng run rẩy giải thích:
"Bởi vì rư/ợu cậu ta uống có thuốc m/ê..."
2
Người ch*t, Từ Hải, là một hải vương, người dành toàn bộ thời gian để đi chơi trong các quán 3 và nhà hàng.
Cậu ta và bạn cùng phòng của mình, một tháng trước, không hiểu vì lý do gì mà phát đi*n và bắt đầu đi*n cu/ồng theo đuổi tôi.
Nói là theo đuổi, thật ra dùng qu/ấy r/ối thì đúng hơn.
Hai người họ đã bị á/m ả/nh bởi nhau đến mức dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi được.
Tôi đến quán 3 vào buổi hẹn hò của cậu ta ngày hôm đó vì tôi muốn tận dụng cơ hội để vạch ra ranh giới rõ ràng với cậu ta.
Nhưng cậu ta thực sự đã nhân cơ hội này bỏ thuốc m/ê vào r/ượ/u của tôi.
Cậu ta không biết rằng tôi sinh ra đã có khứu giác nhạy bén.
Tôi dễ dàng có thể ngửi thấy tất cả các thành phần trong thức ăn của mình.
Và trong ly rượu đó có 0,75mg triazolam, thứ thường được gọi là thu/ốc n/gủ.
Nó có thể nhanh chóng làm choáng váng một người trưởng thành trong vòng nửa giờ.
Tôi, Ôn Ngọc, không phải là người tốt lành gì.
Vì vậy, tôi chọn, gậy ông đ/ập lưng ông.
Trong lúc Tạ Hải không để ý, tôi đã lén đổi ly rượu của cậu ta và tôi.
Sau khi nhìn cậu ta uống loại rượu có vấn đề, tôi hả hê và kể cho cậu ta nghe những gì mình đã làm.
Sau khi biết chuyện, cậu ta đã biến thành kẻ đi*n mà mọi người đều thấy.
Cậu ta đ/ấm mạnh vào cổ họng mình, cố gắng phun ra rư/ợu có thu/ốc.
Thật không may, thu/ốc đã có tác dụng trước khi cậu ta kịp nhổ ra.
Nó khiến cậu ta ngất đi hoàn toàn.
"Nhưng li/ều thu/ốc đó chỉ khiến cậu ta buồn ngủ nhiều nhất là 6 tiếng thôi."
Tôi là sinh viên y khoa nên tôi vẫn hiểu tầm quan trọng của nó.
Để tránh cho cậu ta h/ôn m/ê, lại gây chuyện ở quán 3.
Tôi thậm chí còn thông báo cho người bạn cùng phòng đáng tin cậy của cậu ta đưa cậu ta trở về ký túc xá an toàn.
Hơn nữa, báo cáo khám nghiệm t/ử th/i ghi rõ cậu ta ch*t vì sợ hãi chứ không phải h/ôn m/ê.
"Cho nên cái ch*t của cậu ta thực sự không liên quan đến tôi."
Đôi mắt tôi ươn ướt và giọng nói của tôi rất chân thành.
Cảnh sát Trần im lặng một lúc, sau đó tin tưởng tôi và cho tôi về nhà.
Nhưng vài ngày sau, cô ấy lại gọi tôi.
Bởi vì người bạn cùng phòng khác của Tạ Hải đang theo đuổi tôi cũng ch*t rồi.
Giống như Tạ Hải, hắn bị dọa sợ mà ch/ết.
Và tôi, người tận mắt chứng kiến cái ch*t của hắn ta, đã ngửi thấy một mùi thơm lạ trên cơ thể hắn ta...
3
Sau cái ch*t của Tạ Hải, cảnh sát tiến hành khám xét định kỳ trên điện thoại di động của cậu ta.
Kết quả là một phần mềm giám sát từ xa đã được tìm thấy trong ứng dụng ẩn.
Và vị trí được camera giám sát ghi lại thực chất là nhà tắm nữ!
Không biết cậu ta đã dùng phương pháp gì.
Chiếc camera lỗ kim được giấu cực kỳ kỹ lưỡng và được lắp vào một lỗ ổ cắm bị hỏng trong nhà tắm.
Rèm tắm trong phòng tắm của trường đã mờ, ánh sáng xuyên qua được.
Dưới bức ảnh bí mật của máy ảnh lỗ kim độ phân giải cao, các đường nét trên cơ thể cô gái hiện rõ.
Còn Tạ Hải vẫn đang cầm điện thoại đánh giá những cô gái bị chụp lén.
Những cô gái có xếp hạng cao hơn, ảnh của họ sẽ lưu lại trong một thư mục vô hình có tên "Con mồi".
Và "con mồi" mới nhất bên trong chính là tôi.
Khi tôi đang ghi chép, tôi đã đề cập điều đó với cảnh sát Trần.
Tạ Hải và tôi vốn dĩ không quen biết nhau.
Một tháng trước, cậu ta và bạn cùng phòng Vương Duy Sinh bắt chuyện với tôi trong thư viện.
Sau đó, hai người đàn ông nhanh chóng theo đuổi tôi một cách đi*n cu/ồng.
Dựa trên manh mối này, sĩ quan Trần ngay lập tức triệu tập Vương Duy Sinh, người có thể đã biết về việc quay lén.
Thật bất ngờ, phần mềm quay lén tương tự cũng được tìm thấy trên điện thoại di động của Vương Duy Sinh.
Địa điểm cũng là phòng tắm nữ.
Chỉ là Tạ Hải ở khu phía Bắc, còn hắn ta ở khu phía Nam.
Bằng chức thuyết phục, Vương Duy Sinh lại nhát gan.
Dưới sự thẩm vấn liên tục của cảnh sát, hắn ta đã thú nhận mọi chuyện.
Hắn ta và Tạ Hải đều có thiên hướng quay lén.
Để gây phấn khích, bọn họ đã bí mật lắp camera lỗ kim trong phòng tắm nữ.
Nhưng dần dần, ngưỡng k/ích th/ích của bọn họ ngày càng cao hơn.
Chỉ nhìn tr/ộ/m thôi không còn có thể làm bọn họ thỏa mãn nữa.
Vì vậy, bọn họ bắt đầu lén lút bắt chuyện, những cô gái có xếp hạng cao.
Bọn họ cạnh tranh, xem xem ai bắt được con m/ồi trước.
4
Đáng tiếc là những bức ảnh chụp lén đó, không cách nào áp dụng hình ph/ạt pháp luật.
Vương Duy Sinh chỉ bị gi/a/m gi/ữ hai ngày, bị phạt vài trăm nhân dân tệ, sau đó được thả ra.
Nhưng chuyện này đã trở thành chuyện lớn trong trường, mọi người đều biết.
Những bài gửi lên tường tâm sự của trường tràn ngập những lời t/ố c/áo anh:
"Lạy luôn á, Đại học A có thể nhanh chóng đuổi học hắn ta được không? Ai dám học cùng trường với tên đi*n cu/ồ/ng bi/ến th/ái chụp lén này?!"
"Thật là một tên bi/ế/n th/ái đáng ghét, đừng để tôi gặp được hắn ta, gặp một lần đánh một lần!"
"Giỏi thì trốn đi. Tôi đến phòng giáo vụ và tìm thấy lịch học của hắn ta. Gặp phải hắn ta thì mọi người làm gì thì làm, có th/ù thì b/áo!"
"Đ* m*, cùng lớp công cộng với hắn ta, xem tôi mắng ch/ết hắn ta!"
Đúng lúc mọi người đang hưng phấn và muốn dạy cho hắn ta một bài học.
Đột nhiên, một người đóng góp ẩn danh đã đăng một bức ảnh của Vương Duy Sinh lên tường tỏ tình với dòng chữ sau:
"Mau lên! Vương Duy Sinh về trường rồi! Tôi vừa thấy cậu ta ở hồ Thanh Tâm!"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người tức giận đều chạy đến hồ Thanh Tâm, vây quanh Vương Duy Sinh.
Tôi có mặt tại hiện trường, tận mắt chứng kiến Vương Duy Sinh bị hàng chục người vây quanh bên hồ.
Vẻ mặt hắn ta lộ rõ vẻ hoảng sợ, đầu cúi xuống và toàn thân run rẩy.
Đám đông ồn ào, l/ăng m/ạ, đ/e d/ọa và la hét yêu cầu hắn ta phải nghỉ học.
Để xoa dịu cơn giận của mọi người, hắn ta khiêm tốn xin lỗi và không ngừng lẩm bẩm:
"Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sai rồi..."
Mặc dù trên mạ/ng ai cũng vô cùng tức giận và công khai dọa đ/ánh hắn mỗi khi nhìn thấy hắn.
Nhưng ở ngoài đời, mọi người vẫn duy trì một tia lý trí cuối cùng, không làm hắn khó xử thêm nữa.
Suy cho cùng, đ/ánh người là vi phạm pháp luật, không ai muốn gặp rắc rối.
Đúng lúc mọi người chuẩn bị giải tán.
Vương Duy Sinh vốn vẫn bình thường đột nhiên liếc nhìn về phía đám người.
Sau đó, đồng tử của hắn giãn ra một cách kỳ lạ, lộ ra vẻ đáng sợ.
Sau đó, hắn ta quỳ xuống cái phịch.
Như thể bị m/a á/m, hắn ta đi*n cu/ồng cúi đầu trước đám đông.
Hắn vừa khóc vừa nức nở, tiếng kêu vô cùng đáng thương, giống như một v/ũ kh/í s/ắc bén khiến người ta rùng mình.
Hắn ta khóc với giọng buồn bã, lặp lại một câu trong khi nức nở:
"Làm ơn, đừng gi/ết tôi..."
Sau khi hắn quỳ xuống, dập đầu đến chảy m@u.
Đột nhiên anh ta kích động đứng dậy, như thể nhìn thấy điều gì rùng rợn, ba chân bốn cẳng chạy.
Kết quả là chưa chạy được vài bước, hắn ta hoảng sợ ngã xuống đất, dùng răng và móng vuốt giãy giụa vài lần rồi bất tỉnh và bất động.
Một vài học sinh dũng cảm run rẩy bước tới.
Cậu ta đưa tay ra để vào dưới mũi, mặt cậu ta tái nhợt vì sợ hãi.
Cả đám động chỉ nghe thấy tiếng hét lên: "Hắn... hắn... ch/ết rồi!"
5
Liên tiếp hai vụ á/n m/ạng, cả hai cái ch*t đều vô cùng kỳ quái.
Đã có rất nhiều cuộc thảo luận về vấn đề này trên các diễn đàn của trường.
Mọi người đều nói đây là nghi/ệp chướng.
Tạ Hải và Vương Duy Sinh đã làm việc á/c, đây chính là tr/ừng ph/ạt mà bọn họ đáng phải nhận.
Nhưng tôi không tin vào bất kỳ sự trừng phạt nào của thần linh, tôi chỉ tin vào cái mũi của chính mình.
Vào ngày Vương Duy Sinh qua đời, tôi ngửi thấy trên người hắn ta một mùi thơm nồng nặc và kỳ lạ.
Tôi luôn cảm thấy mùi này rất quen thuộc.
Sau khi cẩn thận nhớ lại hồi lâu, tôi mới phát hiện ra.
Dường như tôi đã ngửi thấy mùi thơm này vào ngày Tạ Hải qua đời.
Tuy nhiên, mùi hôi trên cơ thể cậu ta lúc đó đã bị các mùi khác nhau trong quán 3 che đi.
Nó trở nên rất nhẹ, chỉ thoáng qua.
Sau khi nhận ra, tôi liền nói với sĩ quan Trần về nghi ngờ này.
Tại đồn cảnh sát, sĩ quan Trần gật đầu và nói rằng cô sẽ chú ý thêm.
Khi rời đi, cô ấy nhìn tôi, nói điều gì đó khá kỳ lạ.
Cô ấy nói: "Ôn Ngọc, mũi cô tốt lắm, đừng lầm đường lạc lối nhé."
Tôi biết cô ấy vẫn còn nghi ngờ tôi.
Suy cho cùng, Tạ Hải và Vương Duy Sinh trước khi ch*t đều có liên quan đến tôi.
Ngay khi "vụ chụp lén" bị khui ra, xét về động cơ gi*t người, không ai có tư cách hơn tôi.
Nếu muốn thoát khỏi nghi ngờ, ưu tiên hàng đầu là phải tìm ra kẻ s/á/t nh/ân thực sự.
Đang nghĩ tới đây, tôi đụng phải hai người đàn ông một cao một gầy trong đồn cảnh sát.
Tôi nhận ra người đàn ông cao ráo, đẹp trai trong số họ.
Anh ta là bạn cùng phòng của Tạ Hải và Vương Duy Sinh, Lâm Ương.
Vào ngày ở quán 3, chính anh ta là người đã đưa Tạ Hải đang bất tỉnh trở về ký túc xá của mình.
Người đàn ông thấp hơn còn lại chắc chắn là Trương Dương, ký túc xá trưởng phòng 204.
6
Tạ Hải là người nói nhiều, cậu ta đã phàn nàn riêng với tôi về tất cả bạn cùng phòng của mình.
Cậu ta cười nhạo Vương Duy Sinh vì hắn ta tự ti nhạy cảm, không chịu được thua, lòng dạ đen tối.
Cậu ta mắng Lâm Ương là người xa cách, kiêu căng và mắc bệnh t/âm th/ần.
Cậu ta chế giễu Trương Dương dối trá, phù phiếm và ghen tị.
Lời nói của cậu ta đầy thành kiến chủ quan, tôi chưa bao giờ để tâm đến chúng.
Lấy Lâm Ương làm ví dụ, cái mà Tạ Hải gọi là kiêu căng ngạo mạn.
Chỉ là bởi vì Lâm Ương là học sinh chuyển trường, không thể vào ký túc xá của bọn họ.
Cái gọi là bệnh não là do Lâm Ương mỗi ngày đều uống thuốc trước khi đi ngủ.
Tạ Hải lén lút lục lọi ngăn kéo, phát hiện đó là thuốc chống tr/ầm c/ả/m.
Kết quả theo Tạ Hải, thì đó bệnh t/âm th/ần.
Nhưng hiện tại, tôi nhìn dáng vẻ Trương Dương.
Nhớ lại đánh giá "ngoại hình khác biệt và trùng lặp" của Tạ Hải, tôi cảm thấy có phần phù hợp.
Bởi vì Trương Dương bề ngoài thoạt nhìn thật thà, đơn giản.
Nhưng đôi mắt đó lại lóe lên sự hoảng sợ ngay khi nhìn thấy tôi.
Anh ta thậm chí còn không dám nhìn tôi.
Lúc đầu tôi chỉ thấy lạ, nhưng sau khi trở lại trường và suy nghĩ kỹ lại, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Chỉ có hai khả năng khiến anh ta nhìn tôi ở đồn cảnh sát và cảm thấy t/ội l/ỗi như vậy:
Đầu tiên, anh ta biết về việc chụp lén mà Tạ Hải và Vương Duy Sinh thực hiện.
Thứ hai, anh ta không chỉ biết chuyện mà còn tham gia vào việc đó.
Dù là khả năng nào đi chăng nữa thì đây cũng có thể là bước đột phá để cảnh sát giải quyết v/ụ á/n.
Nhưng đúng lúc tôi muốn gọi điện cho cảnh sát Trần để nói cho anh ta biết về sự nghi ngờ của mình về Trương Dương.
Thì Trương Dương đã ch/ết, cái ch/ết của hắn còn bi thảm và k/inh kh/ủng hơn hai lần trước.
Trước khi ch*t, anh ta đã tiết lộ một bí mật gây sốc.