Trong kinh thành mấy ngày gần đây xảy ra hai chuyện lớn.
Tân Hoàng lập Hậu, công chúa gả cho người đã khuất.
Tân Hoàng đế là hoàng huynh của ta, mà ta lại chính là vị công chúa kia.
Ngày thành hôn hôm ấy, ta đưa trượng phu của mình đi hỏa táng.
Đốt cháy cùng chàng là chiếc giá y mà ta tự tay khâu từng mũi một.
Ta cầm trong tay chiếc khăn trùm màu đỏ thầm hứa với chàng ấy:
Chiếc khăn này kích thước vừa vặn phù hợp, khi đến lúc sẽ cùng với thủ cấp của hoàng huynh tiễn đến chỗ chàng, tránh để mắt chàng bị ô uế.1.
Bầu trời tối dần, khiến ngọn lửa trong lòng chảo càng sáng hơn mà thứ đang cháy bên trong, là giá y mà ta tự may từng mũi một.
Ngọn lửa bùng lên cao, ta giấu mình trong bóng tối, ánh lửa thướt tha chiếu vào khuôn mặt ta, khiến ta trông giống hệt một bóng ma.
Trước kia ta không hiểu, tại sao nữ chính trong tiểu thuyết đều luôn muốn tự mình may giá y, rõ ràng có nhiều tiệm may như vậy, nhiều tú nương như vậy. Cho đến khi sắp được gả cho người mình thích. Ta mới hiểu được, thì ra mỗi một mũi kim sợi chỉ ta làm khi đó, đều tràn ngập sự vui vẻ.
Đáng tiếc...người trong lòng của ta, còn chưa kịp lấy ta, liền biến thành thi thể tàn khuyết không trọn vẹn.
Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt, tiếng chiêng trống, vui đùa ầm ĩ kéo dài cho đến khi mặt trời lặn.
Bởi vì tân Hoàng đế lập Hậu nên lệnh giới nghiêm được dỡ bỏ vài ngày.
Bách tính đều đang cảm thán sự nhân từ của tân Hoàng.
Tân Hoàng chính là hoàng huynh của ta, Chu Lan.
Đúng vậy, dù sao cũng coi như là hắn đã có được tình yêu chân thành, tất nhiên là vui mừng khôn xiết.
"Công chúa, ngày mai còn phải vào cung, hôm nay người phải nghỉ ngơi sớm."
"Tiểu Oanh, ngươi nói xem, dựa vào cái gì hắn lại có thể đạt được ước muốn."
Tiểu Oanh bối rối cúi đầu, không dám nói lời nào.
Ta khẽ thở dài một tiếng, nhặt lên chiếc khăn trùm đầu rơi dưới đất, bước qua nàng trở về phòng.
Không có cuồng loạn, cũng không có bi thương. Tất cả cảm xúc sụp đổ, dường như từ sau khi ta nhìn thấy thi thể của Cố Trì Khê, toàn bộ đều biến mất.
Chiếc khăn trùm đầu màu đỏ này, là ta tìm thấy trong phòng Cố Trì Khê, hoa văn phía trên là chàng tự tay thêu nên.
Ngày xuất chinh hôm đó, rõ ràng chàng nói với ta, rằng chờ khi chiến thắng trở về, liền xin phụ hoàng ân điển, lấy ta làm thê tử.
Ta thật tưởng tượng không nổi, đôi tay chỉ quen cầm kiếm vung vẩy kia đã phải vụng về nhường nào khi tự mình thêu khăn trùm đầu.
Ta vuốt ve chiếc khăn trùm đầu trong tay từng chút một, nhẹ nhàng đặt ở bên gối, nhẹ giọng thì thầm nói: "Cố Trì Khê, nếu chàng ở trên trời còn có thể nhìn thấy, thì cẩn thận nhìn cho kỹ, nhìn muội đem từng kẻ làm tổn thương chàng đẩy xuống Địa Ngục." - Muội muốn tất cả bọn họ đều phải trả giá cho lỗi lầm mà mình phạm phải.
2
Nắng ấm, ánh mặt trời hắt lên nền tuyết trắng.
Ta đã bị cấm túc ba tháng, nhờ ơn tân hậu Cố Ngọc nên ta mới được phép ra ngoài đi dạo.
Hai ta trở nên thật xa lạ, ta quỳ xuống trong khi nàng ta ngồi trên bục cao.
Rét đông lạnh thấu xương , nàng ta chẳng tha cho ta đứng dậy, chỉ trêu ghẹo với Chu Lan bên cạnh. Mãi đến khi ta sắp không chịu được nữa, Cố Ngọc mới làm như vừa trông thấy ta.
"A, sao Lục công chúa còn ở đây? Nếu muội hành lễ xong, thì trở về đi."
Ta chẳng nhúc nhích, chỉ im lặng cúi đầu.
Chu Lan đang nhìn thẳng vào ta, ta chẳng thể tỏ ra chút yếu đuối hay oán giận. Ta không cho phép hắn chỉ trích ta.
Một lúc lâu sau, hắn mới lười biếng cất tiếng :
"Không nghe thấy hoàng hậu nói gì sao? Đi đi."
Ta bừng bừng hận ý trong lòng, dập đầu xuống.
"Tạ bệ hạ, tạ Hoàng hậu nương nương."
Giờ đây, thân phận hắn cao quý như thế sao có thể là ca ca của ta như trước đây....
3
Trời đã tối muộn, đã đến lúc các thị vệ thay nhiệm vụ rồi.
Không biết đi bao lâu, ta đã tới một khoảng sân vắng.
Ta choáng váng. Ta gần như quên mất mình đã đến từ đâu.
Rõ ràng khi mới đến thế giới này, ta mới mười tám. Chẳng phải trong tiểu thuyết,phim ảnh đều nói rằng ta, kẻ xuyên không, mới là nữ chính sao?
Khi mới xuyên đến đây, ta rất lo lắng và sợ hãi. Nhưng chẳng còn nhiều chứa nỗi sợ ấy nữa. Một công chúa không được sủng ái có thể ch.ế.t trong im lặng bất kì lúc nào.
4
Đây có lẽ cũng là nơi ta gặp Cố Trì Khê lần đầu.
Lúc đó ta đang ngồi trên một phiến đá nhỏ, trên tay cầm nửa miếng bánh bao đã cứng ngắc. Ngay cả những chiếc bánh này cũng bị ta trộm mất.
Bởi trong cung chẳng ai nhớ đến , cũng chẳng ai quan tâm đến ta nên ta chỉ có thể tự sinh tự diệt mà thôi.
Cố Trì Khê bỗng đứng hình khi trông thấy ta đang ngấu nghiến chiếc bánh bao mà chẳng để ý người đang đứng trước mặt.
Nếu ở thời hiện đại, có lẽ ta vẫn sẽ đến bắt chuyện cùng chàng ấy, dù sao thì chàng ấy là một mĩ nam cơ mà.
Nhưng hiện ta đã sống khổ cực trong cung này được bảy năm rồi. Trong cung này lấy đâu ra một người thực sự tốt đẹp cơ chứ?
Cho đến khi có thứ gì đó ấm áp phủ lên hai vai.
Cố Trì Khê đã khoác áo lên vai ta.
Ta vuốt tóc bên má như một phản xạ rồi bỗng ngơ ngác nhìn người kia.
Chàng ấy cau mày nhìn ta, nhẹ giọng nói:
"Muội cứ như vậy sẽ chết cóng đó."
"Người đột nhiên đến nơi này chắc hẳn phải có ý gì đó" - Ta thầm tự nhủ.
"Ta là một công chúa vô dụng. Lấy lòng ta sẽ chẳng giúp được gì cho ngươi."
Ta khó chịu lên tiếng.
Lúc này Cố Trì Khê mới chợt nhận ra.
Chàng ấy cúi xuống, nhặt chiếc áo nằm dưới đất, trùm lên thành tấm áo choàng rồi quấn quanh đôi chân trần của ta.
Ta bỗng thấy xấu hổ và muốn rút chân về nhưng chàng thật khỏe, ta đã cố mấy lần mà bất thành.
"Nếu muội còn nói những lời như vậy, đừng trách ta, công chúa."
Bàn tay chàng bọc lớp vải quanh đôi chân nứt nẻ, đỏ bừng của ta. Lòng bàn tay dù cách lớp vải dày nhưng vẫn lan hơi ấm tới bàn chân ta.
Một lúc sau, Cố Trì Khê đứng dậy.
"Công chúa chờ ở đây, đừng cử động, ta sẽ trở lại ngay."
Nhìn chàng rời đi trong tuyết, ta, chẳng hiểu sao, lại chẳng hề cử động chút nào.
Có lẽ vì chàng ấy là người đầu tiên gọi ta là công chúa.
Ta cuộn tròn trong lớp áo và chìm vào suy nghĩ miên man. Chàng đã giữ lời và nhanh chóng trở về, mang theo túi đồ ăn lớn và một chiếc bánh bao nóng hổi.
Ta cầm nửa chiếc bánh bao trong tay và nửa giấu sau lưng.
Đây là mùa đông thứ bảy ta ở đây, nhưng có lẽ là mùa đông đầu tiên cảm nhận đôi chút ấm áp.
Ta nhét chút đồ ăn vào miệng mà hai mắt còn rưng rưng.
Vốn dĩ đến đây chẳng có lí do, và chẳng ai quan tâm ta có muốn đến hay không. Ta chỉ muốn sống thôi... Cuộc sống của ta chỉ mới bắt đầu.
Bảy năm nay, mỗi ngày, ta đã phải ăn thức ăn thừa, bị các thái giám, cung nữ chèn ép, bị các hoàng tử đánh đập cho đến khi chẳng đứng dậy nổi.
Nhưng chẳng một ai quan tâm đến ta.
"Vì công chúa phải có địa vị của một công chúa."
Nhìn chàng thiếu niên trước mặt, lấy hết can đảm, ta cất lời:
"Muội là Chu Tranh Tranh, sau này muội nhất định sẽ báo đáp huynh."
Kể từ ấy, ta thường gặp gỡ Cố Trì Khê tại đây.
Sau này, theo sau chàng ấy luôn có một tiểu cô nương là Cố Ngọc