1.
Tôi là một nhân viên làm việc chăm chỉ.
Khi sếp đang lấy đồ ăn tôi không xoay bàn, sếp đang đi bộ tôi không dám ngồi xe.
Đầy đủ lễ nghĩa, ai cũng khen ngợi.
Chính vì vậy, khi có giám đốc mới đến, công ty đã ưu tiên giao cho tôi công việc giúp đỡ anh ấy.
Mà tôi chỉ nhìn qua tư liệu của vị tổng giám đốc mới mà mắt tôi đã run lên.
Là Lộ Tri Tuân, bạn trai cũ của tôi.
Ngoại hình cực kì tốt nhưng đầu óc lại không thông minh cho lắm.
Nếu không thì tại sao lại bị tôi bỏ rơi hai lần?
Muốn tôi làm trợ lý cho anh ấy hả? không bằng xử tôi luôn đi.
Thế là tôi bật khóc ngay tại chỗ, vừa khóc vừa nói với giám đốc rằng tôi không thể gặp được mấy anh chàng đẹp trai, vì mấy anh chàng đẹp trai sẽ ảnh hưởng đến tốc độ làm việc của tôi.
Giám đốc bị sốc, chỉ có thể nhường vị trí này lại cho người khác.
Vì ngoại hình và khả năng vượt trội của Lộ Tri Tuân nên rất nhiều người muốn làm việc với anh.
Vì thế mọi người suýt đánh nhau trong văn phòng tổng giám đốc, khó khăn lắm mới chọn được nhân viên.
Không ngờ, ngày giám đốc dẫn người kia đến giới thiệu, Lộ Tri Tuân lại cau mày:
"Thông tin ban đầu đưa cho tôi hình như không phải của người này."
Vẻ mặt anh có chút dữ tợn, giám đốc bất giác lùi lại một bước: "Nhân viên ban đầu có chút ngoài ý muốn, chúng tôi đã chọn một người khác cũng giỏi không kém ..."
Lộ Tri Tuân cau mày, giơ tay ngắt lời: "Chuyện gì ngoài ý muốn cơ?"
Giọng điệu của anh rõ ràng là bình thường, nhưng lại có vẻ đáng sợ không thể giải thích được.
Giám đốc nghẹn ngào, run rẩy nhìn tôi. Lộ Tri Tuân cũng theo ánh mắt của ông ấy mà nhìn sang.
Tôi muốn đào ngay một cái lỗ mà chui xuống đất.
Nhưng ánh mắt anh lại dán chặt vào tôi, khóe miệng nhếch lên: "Chẳng phải đang rất tốt đây à."
Giám đốc tiến tới vài bước, kéo tôi đến trước mặt Lộ Tri Tuân, giơ tay nói:
"Nếu anh Lộ đồng ý, thì đổi sang cô này cũng được."
Tôi mím môi không nói được một câu.
Nhưng cuối cùng anh cũng mỉm cười, có vẻ hài lòng.
"Được."
"Chọn cô ấy đi."
Khi giám đốc đưa Lộ Tri Tuân đi, tôi nghe ông ấy thấp giọng hỏi: "Lộ tổng, anh từng gặp nhân viên đó chưa? Sao anh có thể nhận ra cô ấy?"
Lộ Tri Tuân cười nhẹ một tiếng.
"Tôi chưa từng gặp cô ấy."
"Chỉ thấy quen quen thôi."
Giọng nói dần dần nhỏ đi, nhưng tôi vẫn đứng yên tại chỗ.
Nhìn bóng dáng họ đi xa, các đồng nghiệp của tôi vô cùng ghen tị:
"Cô thật may mắn khi được đi theo Tổng giám đốc Lộ."
Tôi nghĩ đến Lộ Tri Tuân người ngoài cười nhưng trong không cười cảm thấy muốn khóc.
Rõ ràng anh ta đang tìm tôi.
Chuyện tốt này có ai muốn hay không?
2.
Sau khi trở thành trợ lý của Lộ Tri Tuân, giờ làm việc của tôi thay đổi từ chín giờ sáng thành tám giờ sáng.
Lý do đơn giản là vì Lộ Tri Tuân phải đi làm lúc 8 giờ, vì thế tôi phải đi cùng anh ấy.
Tôi nghi ngờ anh ta đang nhắm tới tôi và tôi có bằng chứng.
"Trợ lý Hứa, cà phê hôm nay hơi nguội."
"Trợ lý Hứa, dữ liệu này hình như có vấn đề."
"Trợ lý Hứa, máy in hết mực rồi."
"Trợ lý Hứa..."
Tôi không thể chịu đựng thêm nữa ném tập tài liệu đi.
"Lộ Tri Tuân, anh ấu trĩ sao?"
Lộ Tri Tuân chỉnh lại cà vạt, vẻ mặt nghiêm túc.
"Trợ lý Hứa, xin đừng gọi tên đầy đủ của sếp trong giờ làm việc."
Anh ấy chậm rãi nhặt tập tài liệu lên và nói thêm, "Đặc biệt đối với sếp là người không quá quen thuộc."
Tôi rất tức giận.
"Chúng ta mới chia tay có mấy tháng, anh liền bảo chúng ta không quen biết nhau nữa?"
Anh nhẹ nhàng liếc nhìn tôi. "Bạn gái cũ của tôi nói, sau khi chia tay, chúng ta trở thành người xa lạ, đường anh anh đi, đường tôi tôi đi."
...Đáng ghét.
Làm sao tôi biết trước anh sẽ trở thành sếp của tôi!
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy.
Anh vẫn đứng yên, bình tĩnh một cách đáng sợ.
Anh ấy còn hỏi tôi: "Cô nghĩ cô ấy nói đúng không?"
Tôi biết mình không thể phản bác nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.
Anh thấy tôi xấu hổ, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng nhanh chóng kìm nén, vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng rồi, trợ lý Hứa, cuối tuần chúng ta tổ chức đi KTV, nhớ gửi thông báo nhé "
Tôi cảm thấy rất lạ. "Ai nói vậy? KTV gì cơ?"
Anh dùng ngón tay đóng tờ tập tài liệu lại, nhướng mày: "Tôi nói..."
3.
Lộ Tri Tuân chính là cố ý muốn chỉnh tôi.
Biết rõ tôi bị điếc âm nhưng vẫn nhất quyết tổ chức một buổi teambuilding ở KTV.
Tôi không thể không đi, nếu không đi anh ấy lại cho tôi vắng một buổi làm
May mắn thay, công ty chúng tôi có rất nhiều người, tôi đã đặt trước một số phòng riêng.
Trong lúc đi vệ sinh, tôi trốn vào phòng Lộ Tri Tuân không có ở đó.
Mọi người đều hát và chơi trò chơi.
Tôi không thể hát nên chỉ ngồi giữa đám đông cùng chơi trò chơi với mọi người.
Có lẽ là do tôi bất an, nên vận may cũng không mỉm cười.
Chơi một lát liền thua.
Câu hỏi trừng phạt tôi rút ra là: "Gửi tin nhắn cho người yêu cũ rằng: Chúng ta quay lại với nhau nhé."
Tôi chỉ lưỡng lự một lúc rồi không ngần ngại chọn cách trừng phạt mình bằng ba ly rượu.
Đồng nghiệp cười: "Cô chán ghét bạn trai cũ vậy sao? Thà uống rượu còn hơn gọi điện."
Tôi nhấm nháp vết rượu trên khóe môi, mỉm cười: "Là thật đấy."
Nếu tôi gửi tin nhắn cho Lộ Tri Tuân, có thể anh ấy sẽ coi là thật.
Trong lúc uống cạn ly rượu cuối cùng, tôi nửa đùa nửa thật: "Bạn trai cũ của tôi là một con chó, không thể nói lý lẻ."
Lộ Tri Tuân không biết xuất hiện từ lúc nào. Anh ấy cầm ly, nhìn tôi với vẻ mặt nhàn nhạt: "Cô nói chuyện khá giỏi đấy."
Cơ thể tôi chợt cứng đờ.
Anh ấy đến khi nào?
Anh ấy có nghe được những gì tôi nói không?
Tôi vô thức nắm chặt cổ tay áo, thân thể tự giác co lại.
Nhưng anh ấy không làm như tôi mong muốn, từ từ tiến lại gần với ánh mắt lạnh lùng.
"Chó cũng không để ý tới?"
"Khá thú vị."
Đồng nghiệp không hiểu ý tứ trong đó vẫn nói đùa: "Quả thực rất thú vị! Lộ tổng cũng đến chơi sao?"
Tôi còn chưa kịp phản bác thì Lộ Tri Tuân gật đầu: "Ừ."
Giữa tiếng cười của đồng nghiệp, tay tôi vặn vẹo.
Rõ ràng anh ấy không thích chơi loại trò chơi này...
Nếu anh ấy bốc được yêu cầu gì quá đáng thì làm sao bây giờ?
Sau một lúc, Lộ Tri Tuân không phụ sự mong đợi của mọi người mà thua cuộc.
Mà tâm trạng khẩn trương của tôi lên đến đỉnh điểm.
Vì anh ấy cũng có câu hỏi giống tôi.
Mọi người la ó: "Bạn gái cũ của Lộ tổng sẽ như thế nào đây?..."
Anh ấy thản nhiên liếc mắt nhìn tôi mà không nói gì.
Trên trán tôi đổ một lớp mồ hôi mỏng, cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, chậm đến mức tôi sinh ra ảo giác.
Trong con mắt bàn tán của đồng nghiệp
Lộ Tri Tuân vội vàng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn.
Vừa gửi xong thì điện thoại của tôi rung. Gửi một tin, điện thoại rung một lần.
Đồng nghiệp thân thiết với tôi nhìn rõ ảnh đại diện WeChat trên điện thoại anh ấy, ném ánh mắt nghi ngờ về phía tôi, có chút không tin: "Tài khoản này... hình như là của Tiểu Hứa?"
4.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi.
Lộ Tri Tuân nhanh chóng tắt màn hình.
Tôi ôm chặt điện thoại, cảm giác như không thể giải thích được điều gì.
Tiểu Lưu không ý thức được sự tình, vô cùng bối rối: "Không phải Lộ tổng đã gửi tin nhắn cho bạn gái cũ sao? Liên quan gì đến Tiểu Hứa?"
Trong góc có người thấp giọng giải thích: "Có khả năng bọn họ là cùng một người..."
Tôi lắp bắp một chút, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: "Cái gì? Tôi bị sao vậy?"
Một đồng nghiệp thông minh hơn là nhớ lại sự ngạo mạn tôi vừa nói, họ nhìn nhau không dám nói gì.
Sau một hồi im lặng, Lộ Tri Tuân bình tĩnh nói: "Chỉ là trùng hợp thôi, đừng căng thẳng như vậy."
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, không có chút che giấu.
Sau đó mọi người mới bắt đầu trò chuyện trở lại.
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên không thể ở cùng một phòng với Lộ Tri Tuân.
Trời ngột ngạt lại nóng nực, dễ bị nhồi máu cơ tim. Phải ra ngoài hít thở không khí.
Trong khi họ đang vui vẻ thì tôi lẻn vào toilet.
Còn chưa đi được hai bước, tình cờ gặp chị Lý vừa mới đi ra.
Khi nhìn thấy tôi, mắt chị ấy lập tức sáng lên. "Tiểu Hứa!"
Chị ấy vừa mới ngồi gần Lộ Tri Tuân nhất nên có thể nhìn thấy anh rõ ràng nhất.
Tôi cảm thấy hơi tội lỗi.
"A, chị Lý, sao vậy?"
Chị Lý lau nước trên tay, thần bí kéo tôi sang một bên, hạ giọng: "Này, Tiểu Hứa, lại đây, lại đây..."
Tim tôi đập như trống, sợ chị ấy sẽ hỏi tôi điều gì bí mật.
Không ngờ cô ấy lại kéo tôi vào góc, vẻ mặt hưng phấn: "Nói cho em biết, chị vừa nhìn thấy tin nhắn Lộ tổng gửi cho bạn gái cũ!"
Tôi có chút bối rối: "Hả?"
Chị Lý nhướng mi một cách khoa trương: "Lộ tổng gửi tin cho bạn gái cũ là bé ngoan!"
"Chị cảm thấy đây không phải là một chuyện đơn giản..."
"Bình thường em cùng Lộ tổng tiếp xúc nhiều nhất, nên cố gắng tìm hiểu một chút tin tức!"
Tin nhắn anh ấy gửi cho tôi...nó chưa bị thay đổi à?
Chị Lý vẫn cằn nhằn: "Nhìn hành động không chút do dự của Lộ tổng, xem ra anh ấy đã muốn quay lại với nhau từ lâu nhưng không có cơ hội thích hợp. Lần này cuối cùng anh ấy cũng có lý do..."
Lòng tôi bối rối đến nỗi tôi không nghe được những gì chị ấy nói sau đó.
Tôi chỉ nhớ rằng khi chị ấy rời đi, chị ấy vẫn nháy mắt với tôi và nói: "Chị tin tưởng em!"