Sau khi xuyên sách, tôi trở thành vợ trước cố chấp của tổng tài.
Lúc này đang đứng trên sân thượng lấy cái c.hết ép buộc anh ta.
"Đừng tưởng rằng anh cho em mười tỷ, em sẽ ly hôn với anh, Diệp Thước, anh vĩnh viễn là của em !"
Nói xong lời cuối cùng của nguyên chủ, lưỡi tôi thắt lại.
"Đợi đã, mười tỷ ?"
Tôi run rẩy từ trên sân thượng đi xuống, mạng nhỏ quan trọng hơn.
"Bây giờ ly hôn luôn có được không, còn có...... Tiền khi nào đến tài khoản ?"
Tổng tài đen mặt, còn tôi vui vẻ.
Mười tỷ !
Đây không phải chồng cũ, đây là cha tôi !
1.
Tôi xuyên sách rồi.
Lúc này, tôi đang đứng trên mép của một mái nhà cao như vậy, sẵn sàng nhảy xuống bất cứ lúc nào.
Trước mặt tôi là một người đàn ông có chiều cao, ngoại hình và khí chất hoàn hảo.
Nguyên chủ nói với anh ta : "Đừng tưởng rằng anh cho em mười tỷ, em sẽ ly hôn với anh, Diệp Thước, anh vĩnh viễn là của em !"
Tôi líu lưỡi một chút: "Chờ đã, mười tỷ ?"
Tôi không thể xuyên qua trước khi nguyên chủ nói câu này sao ?
Đây có phải là nguồn thu nhập của tôi không ?
Tôi run rẩy nhanh chóng đi xuống, mạng nhỏ quan trọng hơn.
Khuôn mặt của người đàn ông đã đen như than, đôi mắt đen láy đó dường như đang tạo ra một cơn bão dữ dội, sắp hủy diệt thế giới này... hoặc ít nhất là hủy diệt tôi.
Thấy tôi đi xuống, anh ta nắm lấy cổ tay tôi kéo qua, thấp giọng mắng: "Chu Huyền, cô quậy đủ chưa ?"
Tôi thận trọng nhìn anh ta, ước gì có thể gọi anh ta là Thần Tài.
"Tôi sẽ không gây rắc rối nữa."
Người đàn ông rõ ràng không tin tôi. Chính là nguyên chủ gây chuyện.
Bây giờ trong mắt anh ta, tôi là đứa trẻ chăn cừu.
"Diệp Thước..." Tôi cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ đau khổ và miễn cưỡng, mang theo một kiểu "phải" bất bình, "Bây giờ ly hôn đi, ừm... khi nào thì có tiền đây ?"
Diệp Thước: "..." Mặt anh ta càng tối hơn.
Ối, tôi có quá rõ ràng không ?
Tôi vội giải thích: "Em không tham tiền, chỉ là em biết mười tỷ là thứ duy nhất anh sẵn sàng cho em. Sau khi ly hôn, tất cả những gì em mua bằng mười tỷ đều là ý nghĩa mà anh để lại cho em."
Nói xong, tôi quay đầu lại, lấy mu bàn tay che miệng khóc lên: "Huhu".
Tôi nên tiêu tiền như thế nào ?
Mười tỷ !
Diệp Thước không phải chồng cũ của tôi, mà là cha tôi !
Chu Huyền, nín đi, không thể cười !
Nguồn:
Diệp Thước dường như không ngờ rằng tôi sẽ đồng ý ly hôn.
Anh ta trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Em thật sự muốn ly hôn sao ?"
"Bằng không ?" Tôi vắt ra hai hàng nước mắt nhìn anh ta, "Anh không muốn em, sao em phải dây dưa với anh ?"
"Diệp Thước, nhớ kỹ, chỉ cần anh hạnh phúc, em sẽ vì anh mà làm tất cả." Tôi bày ra dáng vẻ yêu thương nhất của mình, "Ly hôn với anh là điều cuối cùng em có thể làm cho anh."
Tôi có hơi thái quá không ? Anh ta đừng cắn rứt lương tâm đến mức không ly hôn với tôi nhé !
Diệp Thước yên lặng nhìn tôi một hồi, trầm giọng nói: "Đi thôi."
Anh ta quay người bước đi, tôi lập tức đi theo. Khi đến cổng Cục dân chính, tôi nắm lấy cổ tay anh ta.
Diệp Thước cau mày nhìn tôi. "Làm sao ? Hối hận rồi ?"
Tôi sụt sịt: "Kỷ niệm duy nhất mà anh để lại cho em là... mười tỷ kia, khi nào thì chuyển vào tài khoản ?"
Tôi đã hỏi rất ẩn ý.
Ánh mắt ảm đạm của Diệp Thước đảo qua mặt tôi: "Hợp đồng ly hôn đã được ký rồi, em yên tâm, tiền sẽ chuyển vào tài khoản."
Vừa rồi trên xe, tôi đã "đau đớn" ký vào đơn ly hôn. Trắng đen rõ ràng, anh không chối cãi được đâu.
Tôi "Huhu" hai tiếng: "Vậy thì vào đi."
Từ Cục dân chính đi ra, nhìn tờ giấy ly hôn trong tay, khóe môi nhếch lên, lại nhếch lên, lại nhếch lên...
Miệng cười toe toét đến mang tai.
Trở nên giàu có rồi !
"Chu Huyền, chúng ta đã ly hôn, từ nay về sau..."
"Biết rồi, biết rồi, thật dài dòng." Tôi không kiên nhẫn liếc nhìn anh ta, "Chúng ta ly hôn rồi, không còn gì hết, từ nay về sau đừng nói chuyện với tôi nữa."
Diệp Thước: "..."
"Còn nữa," tôi nhắc anh ta, "nhớ chuyển tiền cho tôi, nếu không anh chính là tên khốn đấy."
Nói xong tôi vui vẻ bước đi.
Cuộc sống phụ nữ giàu có, tôi đến đây !
2.
Tôi có thể kiểm tra số dư tài khoản thẻ ngân hàng của mình 800 lần một ngày.
Tiền cuối cùng đã đến !
"Một, hai, ba... mười !"
Mười chữ số, đúng vậy !
Nghĩ rằng tôi, Chu Huyền, tuân thủ luật pháp và kỷ luật cả đời, tôi xứng đáng bị như vậy.
Tôi ngay lập tức đăng nhập vào một trang web, tôi sẽ đi mua sắm trước.
Vẫn còn rất nhiều thứ đang chờ được nhận, tôi kéo xuống xem và hầu như tất cả chúng đều được mua cho Diệp Thước.
Chẳng lẽ nguyên chủ thật sự không sống vì mình sao ?
Cô ấy có tiền, có sắc đẹp lại có thời gian, cô ấy làm sao vậy ?
Đừng treo mình trên một cành cây, cần phải nghĩ thoáng hơn.
Tôi nhìn chằm chằm vào dấu vết mua sắm mà nguyên chủ để lại, và nhiều ký ức về cô ấy hiện lên trong tâm trí tôi.
Có thể thấy rằng cô ấy thực sự yêu Diệp Thước, thậm chí đến mức hoang tưởng.
Trong sách, nguyên chủ đã yêu Diệp Thước ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó điên cuồng theo đuổi.
Diệp Thước đơn giản từ chối cô ấy, nhưng không quá tàn nhẫn. Ngay từ đầu, Diệp Thước luôn khách khí với cô ấy.
Nó thay đổi từ khi nào ?
Đúng rồi, chính là từ sau khi Diệp Thước lại cự tuyệt nguyên chủ, cô ấy lại nói với Diệp Thước...
"Nếu anh không ở lại với em, em sẽ c.hết vì anh !"
Diệp Thước vô cùng kinh ngạc nói với cô ấy: "Chu Huyền, còn rất nhiều chuyện mà cô có thể làm, những nơi tuyệt vời chờ cô khám phá."
Sau đó thì sao ?
Dưới áp lực của nhiều lần doạ c.hết, cuối cùng cô ấy tuyên bố đã mang thai đứa con của Diệp Thước, thậm chí cô ấy còn làm thật gặp tai nạn xe hơi và suýt c.hết ...
Diệp Thước đồng ý kết hôn với cô ấy.
Nguồn:
Sau đó, nguyên chủ nói rằng cô ấy đã nói dối Diệp Thước về việc mang thai, Diệp Thước vô cùng tức giận đến mức anh ta không về nhà trong một tháng.
Diệp Thước không có tình cảm với nguyên chủ, chỉ đưa tiền.
Nhưng nguyên chủ vẫn không hài lòng, sau khi gả cho Diệp Thước, cô ấy lại bắt đầu giở trò quỷ, nhất quyết ép buộc Diệp Thước yêu mình, nếu không sẽ c.hết.
Diệp Thước không thể chịu đựng được nữa nên đệ đơn ly hôn. Anh ta cũng buông bỏ mặc kệ và tôn trọng số phận của người khác. Nhưng điều anh không biết là Chu Huyền thật sự chỉ là quá yêu anh.
Yêu nên nghe lời xúi giục của kẻ ác.
"Yên tâm đi, anh ta sẽ không trơ mắt nhìn cậu c.hết đâu, cứ làm loạn với anh ta đi !"
"Cậu sắp xếp một vụ tai nạn xe hơi giả, tôi không tin cậu bị thương phải nhập viện, Diệp Thước vẫn không quan tâm đến cậu."
"Nếu như cậu sợ c.hết như vậy, cũng đừng theo đuổi anh ta ! Muốn có Diệp Thước, nhất định phải dốc toàn lực."
"Huyền Huyền, cứ tin tưởng tôi, tôi là bạn tốt nhất của cậu, tôi sẽ không lừa gạt cậu."
"Lúc cậu muốn gả cho anh ta, tôi đã nghĩ cách cho cậu mang thai còn gì ?"
"Cậu làm sao mà vô dụng được ! Cậu hãy làm anh ta sợ bằng cách nhảy lầu đi !"
Từng lời từng câu đều là lời khuyên của Chu Nghi Ninh, người bạn thân nhất của nguyên chủ.
Nguyên chủ coi Chu Nghi Ninh như quân sư, Chu Nghi Ninh nói gì cô ấy cũng làm theo.
Nếu cô ấy không dám, Chu Nghi Ninh sẽ dụ dỗ đốc thúc cô ấy, nói rằng cô ấy làm sao dám theo đuổi một người như vậy ! Về nhà và trốn tránh đi.
"Cậu sợ c.hết như vậy, còn nói yêu anh ta sao ?"
Đây cũng là lời của Chu Nghi Ninh vào lúc đó.
Ngoài bản thân nguyên chủ tạo ra bi kịch như ngày hôm nay, Chu Nghi Ninh, người tự nhận là bạn thân nhất của cô ấy cũng góp một phần không nhỏ.
Lòng tôi có chút bế tắc, sau khi hít một hơi thật sâu, tôi trả lại toàn bộ đồ mà nguyên chủ đã mua cho Diệp Thước.
Một hít thật sâu khác là dành cho mọi người sau khi gặp lại nguyên chủ.
Chu Nghi Ninh, tái sinh lại lần này hãy để tôi gặp cô.
![](https://img.wattpad.com/cover/373773115-288-k868754.jpg)