Đêm Trung thu, mặt trăng đột nhiên biến thành màu đỏ, những người đang ngắm trăng nhao nhao hóa đ*iên, si mê lao về phía mặt trăng tựa như th*ây m*a.
Tôi tr*ốn trong nhà, nhìn tin nhắn ba gửi cho tôi cách đây năm phút mà kinh h*ãi không thôi, ông nói: Ngàn vạn lần không được nhìn lên mặt trăng!.
01.
Tết Trung thu, tôi đang ở trên sân thượng ngắm trăng thì bất ngờ nhận được tin nhắn của người cha đã m*ất t*ích mười năm: Đừng nhìn lên mặt trăng, đừng nhìn lên mặt trăng!.
Thời trẻ ba làm việc trong dự án quốc gia đưa người lên mặt trăng, mỗi dịp Trung thu ông chắc chắn sẽ về nhà ngắm trăng cùng chúng tôi, trong mắt ông mặt trăng còn gần gũi hơn cả con gái ruột như tôi.
Nhưng năm 2012 sau khi tàu Thần Châu 9 bay vào vũ trụ thì ông cũng m*ất tích, hoàn toàn không có tin tức gì.
Tôi vừa kích động vừa ngạc nhiên nghi ngờ, tôi ghi nhớ số điện thoại của ông mười năm rồi, đã gọi vô số cuộc điện thoại gửi rất nhiều tin nhắn cũng không có bất kỳ phản hồi nào.
Bây giờ, vào đêm Trung thu, ba gửi tin nhắn tới bảo tôi đừng nhìn lên mặt trăng.
Bên cạnh tôi, mẹ và em trai đang bận rộn, họ đem một cái bàn nhỏ lên sân thượng, bày bánh trung thu, hoa quả, r*ượu trắng và mấy thứ khác lên rồi đơn giản khấn vái Thái Âm.
Đây là tập tục của quê tôi, cũng là việc mà lúc trước ba luôn yêu cầu chúng tôi làm.
Ông nói, mặt trăng là vị thần cổ xưa, không thể kh*inh nhờn.
Tôi đưa tin nhắn cho mẹ xem, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc nhìn vầng trăng trên trời, nó sáng tỏ trắng tròn tựa như một cái đĩa, rất đẹp.
Tại sao không được nhìn?.
"Cái này là ba con gửi à?." Mẹ còn kích động hơn cả tôi, vành mắt lập tức đỏ lên.
Tôi gật đầu, em trai cũng lại gần, nghi hoặc hỏi: "Tại sao không được nhìn lên mặt trăng?."
Nó cũng vô thức nhìn lên mặt trăng, không có gì bất thường.
Cổ họng mẹ tôi khẽ động, ngón tay run run trả lời tin nhắn: "A Lãng, là anh hả? Anh đang ở đâu vậy?."
"Đừng nhìn lên mặt trăng! Tách ra tr*ốn vào nhà trước, nhớ đóng kín cửa sổ và cửa ra vào! Nhanh lên!." Tin nhắn dồn dập của ba dường như xuyên qua ngàn dặm không gian.
Tôi vừa sốc vừa bối rối, giờ chúng tôi đã tách ra, vẫn còn ba phút nữa.
Em tôi gãi đầu, nói có khi nào là tin nhắn l*ừa đ*ảo không?.
"Chắc chắn là ông ấy! Đi thôi!." Sắc mặt mẹ tôi kinh h*oảng, kéo tôi chạy xuống lầu, em tôi chỉ có thể đuổi theo.
Chung cư của chúng tôi là một tòa nhà thương mại bảy tầng ở ngoại ô, được xây dựng từ rất sớm, giá cả cũng rẻ, mỗi tầng ở được hai hộ gia đình, hiện tại đã đầy.
Lúc chúng tôi xuống lầu, lần lượt có người đi lên ngắm trăng cười chào hỏi với chúng tôi: "Trăng lên rồi à? Nghe nói năm nay trăng tròn ngày mười lăm."
Mẹ tôi nghiêm mặt không nói một lời.
Cuối cùng, chúng tôi lao trở lại tầng sáu, mở cửa vào nhà.
Đúng lúc cửa đối diện mở ra, chú Hoàng hàng xóm nâng cái bụng phệ đi ra: "Cúng Thái Âm xong rồi à?."
Mẹ tôi ừ một tiếng, đóng cửa lại.
Lúc này, còn có hai phút.
02.
"Mau đóng chặt cửa sổ, kéo hết rèm lại!."
Mẹ tôi vừa vào nhà đã hét lên, gần như lao ra ban công.
Tôi cũng chạy tới giúp, em tôi thì có vẻ rất buồn bực: "Mẹ, chỉ là tin nhắn l*ừa đ*ảo thôi. Có cần đến mức vậy không?."
"Im miệng! Ba mày sẽ không h*ại chúng ta, mười năm trước ông ấy đã nói với mẹ, nếu tương lai đột nhiên nhận được tin của ông ấy, bất kể là yêu cầu gì cũng phải làm theo, nếu không sẽ có người ch*t!" Mẹ tôi quay đầu m*ắng, hai mắt trợn lên khiến em tôi sợ tới mức vội tới giúp
Cũng may nhà chúng tôi không lớn, cửa sổ cũng không nhiều, trong một phút cuối cùng, chúng tôi kéo hết rèm cửa sổ che ánh trăng bên ngoài lại.
Lúc này tôi mới phát hiện, chúng tôi gấp đến độ ngay cả đèn cũng không bật.
Em tôi nói đi bật đèn, mẹ tôi suỵt một tiếng, ra hiệu không được nói chuyện.
Căn nhà yên tĩnh.
Trên sân thượng tiếng bước chân không ngừng, tòa nhà này có rất nhiều trẻ em, người già đều lục tục đi lên ngắm trăng, cũng có một số người như nhà chúng tôi, lên sân thượng khấn vái Thái Âm.
"Trăng đêm nay tròn thật đó, nghe thời sự nói chín giờ mười lăm là tròn nhất, vậy chính là bây giờ rồi." Giọng nói mạnh mẽ của chú Hoàng nhà đối diện vang lên khiến rất nhiều người bật cười.
"Chính xác, mong năm nay Thái Âm phù hộ tôi phát tài!." Giọng của một thím khác nghe rõ mồn một.
Chúng tôi ở trong bóng tối nhìn nhau, càng thêm kinh ngạc nghi ngờ.
"Nhìn xem, cái rắm cũng không có, đúng là trò đùa quái đản!." Em tôi lại bắt đầu phàn nàn, nhưng nó vừa dứt lời, trên sân thượng lại trở nên yên tĩnh lạ thường.
Là kiểu yên tĩnh đột ngột, một khắc trước còn có tiếng cười, một khắc sau dường như mọi người đều đã ch*t.
Tôi không khỏi ớn lạnh nổi da gà.
Mẹ nắm chặt tay tôi, ra hiệu cho chúng tôi chớ có lên tiếng, nhất là em tôi, mau c*âm miệng lại.
Em tôi cũng kinh h*ãi giật mình, b*ất an áp sát vào tôi.
03.
Sự yên tĩnh kỳ dị đang lan ra, cả tòa nhà như rơi vào trạng thái thời gian ngừng trôi.
Ba phút sau, cuối cùng tôi nghe thấy một giọng nói, là chú Hoàng.
"Đẹp quá, thật đẹp...Mặt trăng..." Giọng chú ấy cất lên, phát ra tiếng khen ngợi mơ hồ không rõ.
"Đẹp quá... đẹp quá..." Giọng của những người còn lại cũng vang lên, cùng lúc đó tiếng bước chân trở nên hỗn loạn.
Tất cả bọn họ đều đang đi ra ngoài!.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy một ánh sáng đỏ rực hiện lên ngoài rèm cửa sổ, trong tích tắc thất thần, một vầng trăng đỏ cứ như vậy chiếu vào trong đầu tôi, rèm cửa hoàn toàn không che được nó!.
Đó là một vầng trăng đỏ như thế nào, đỏ như m*áu, đục ngầu, m*a quái qu*ỷ dị, giống như nh*ãn cầu của một cái đ*ầu cự thú thối rửa đang liên tục chảy m*ủ đỏ.
Toàn thân tôi tê dại, sau cơn buồn n*ôn cực độ, một cảm xúc khen ngợi từ tận đáy lòng lại trỗi dậy: Đẹp quá!.
"Bé Hi, tỉnh lại đi!." Mẹ tôi đánh thức tôi bằng một cái t*át, bà nhắm mắt lại la lên: "Đừng nhìn, đừng nhìn!."
Em tôi cũng nhắm mắt lại, nhưng nó đang n*ôn khan, rõ ràng nó cũng đã nhìn thấy vầng sáng màu đỏ đó.
Tôi không hề n*ôn mà chỉ tán thưởng từ tận đáy lòng, đẹp quá!.
Mà khoảnh khắc tiếp theo, tiếng t*é lầu bịch bịch bịch không dứt bên tai, mấy hàng xóm trên sân thượng lần lượt nh*ảy xuống!.
"Đẹp quá, xin hãy ôm tôi..."
"Mặt trăng...Mặt Trăng..."
Họ hét lên như vậy và lao về phía mặt trăng như bị m*a nhập, sau đó giẫm lên không trung rồi r*ơi xuống.
Bịch bịch bịch!.
Thể x*ác va chạm với mặt đất gây nên tiếng đ*ứt g*ãy chói tai, giờ phút này x*ương c*ốt và m*áu th*ịt dường như đã hòa với vầng trăng đỏ.
Ánh sáng đỏ bên ngoài rèm cửa càng lúc càng mạnh, dù tôi có nhắm mắt lại cũng có thể "nhìn thấy" vầng trăng m*a quái đó.
"Quay về phòng ngủ!." Mẹ tôi bắt đầu n*ôn khan, nằm rạp xuống đất bò về phía phòng ngủ.
Em tôi đã kiệt sức, khàn giọng cầu c*ứu: "Chị ơi... em sợ..."
Tiếng nói của nó kích thích tôi, tôi vội kéo nó bò về phòng ngủ.
Phía sau chúng tôi là ánh sáng đỏ mà rèm cửa không cách nào che được.
04.
Bịch bịch bịch!.
Giữa những tiếng rơi xuống, chúng tôi bò về phòng ngủ, tr*ốn dưới gầm giường.
Có giường ngăn cách, cuối cùng chúng tôi không cần phải đối mặt với ánh sáng đỏ nữa.
Em tôi đã ng*ất đi, mẹ vẫn đang n*ôn khan, một tay bà che mắt, tay còn lại ôm tôi: "Bé Hi...đừng s*ợ...đừng nhìn..."
Toàn thân tôi cứng ngắc, môi vẫn run, nhưng cảm giác kinh hãi trong lòng lại đang nhanh chóng rút đi - mặt trăng đẹp như vậy, sao tôi phải sợ?.
"Ánh trăng... đẹp quá... " Ở hành lang ngoài cửa vang lên một giọng nói trầm khàn, lại là chú Hoàng!
Ông ta vậy mà không t*é ch*t!.
Tôi nghe thấy tiếng x*ương c*ốt của ông ta đụng vào bậc thang như đang đánh trống đồng.
Rõ ràng là ông ta đã t*é đến mức không còn hình người, có lẽ toàn thân đã vặn vẹo hoặc đã trở thành một vũng bùn, nhưng vẫn còn bò được!.
Ông ta muốn lên lầu đến gần mặt trăng hơn!.
"Đi lên... Mặt trăng..." Tiếng bò càng lúc càng đông, cả hành lang không biết có bao nhiêu cơ thể gi*ập n*át đang bò!.
Cảnh tượng đó tuy chỉ là tưởng tượng của tôi nhưng vẫn khiến tôi n*ôn khan, một khi đã n*ôn thì cảm xúc ca ngợi ánh trăng cũng bị đè xuống, tôi vẫn hoảng s*ợ như cũ.
Tôi ôm mẹ thật chặt.
Mẹ tôi run lẩy bẩy nhưng vẫn nắm chặt điện thoại như nắm lấy cọng rơm c*ứu m*ạng.
Điện thoại đột nhiên rung lên, có tin nhắn đến.
Là ba tôi gửi đến.
"Phải khóa chặt cửa! Phải khóa chặt cửa! Bọn chúng sẽ tìm kiếm những người không muốn đi theo trăng đỏ!."
Những tin nhắn của ba tôi vẫn dồn dập, dồn dập đến mức khiến người ta s*ởn g*ai ốc.
Đọc xong tin nhắn, mẹ lại che mắt thấp giọng hỏi tôi: "Bé Hi, con khóa cửa chưa?."
"Em vào sau cùng, nó khóa cửa rồi thì phải?." Cổ họng tôi run lên, mà gần như cùng lúc đó tôi nghe thấy tiếng của chú Hoàng.
Ông ta vừa gõ cửa vừa gọi: "Hàng xóm...ngắm trăng...mau ra đây, trăng đẹp lắm..."
Tôi và mẹ đều run.
Chú Hoàng vẫn chưa đi lên lầu ư?.
Ông ta đang theo dõi chúng tôi!