Bạch nguyệt quang của bạn trai tìm người đến để lăng nhục tôi.
Tôi cầu xin hắn đừng tới, nhưng hắn lại từng bước tiến lại gần.
Tôi thở dài, rút con dao gập ra và tiễn hắn lên đường.
Trước khi mẹ tôi mất, mẹ đã nói với tôi hàng ngàn lần, đừng để mọi người phát hiện ra tôi là một người có tính cách chống đối xã hội và hãy giả vờ đóng vai một người bình thường.
Tại sao các người lại cứ khăng khăng ép tôi phải phơi bày bản thân mình?
1
Bạn trai tôi không trả lời điện thoại của tôi.
Người đàn ông kia nhe răng cười từng bước tới gần.
Tôi thở dài, và lấy con dao gập ra khỏi túi.
Đã bảo không được đến đây sao lại không nghe?
2
Máu đỏ tươi vấy đầy trên khuôn mặt của tôi.
Chậc chậc.
Thật mẹ nó nhiều máu.
Sớm biết đã không đâm nhiều nhát như vậy.
Tôi ngồi xổm xuống, đang định thu dọn hiện trường thì thấy điện thoại rơi dưới đất của hắn rung lên.
Màn hình theo đó sáng lên, trở thành ánh sáng duy nhất trong con hẻm tối tăm.
"Anh họ, anh tìm được con khốn Từ Âm kia chưa?"
Tôi chính là Từ Âm.
Mà số điện thoại này tôi biết rõ, đó là số điện thoại của Cố Cầm, bạch nguyệt quang của bạn trai tôi.
Tôi nhướn mày ngạc nhiên.
Hóa ra tên say rượu này căn bản không phải thấy sắc sinh ý, mà là cố ý đến để c ư ỡ n g h i ế p tôi.
Mọi thứ ngày càng trở nên thú vị hơn.
Tôi nhặt máy lên và trả lời tin nhắn cô ta: "Ừm."
Bên kia nhanh chóng trả lời lại: "Cảm ơn anh họ. Chúc anh có một buổi tối vui vẻ."
Tôi thoáng nhìn qua đôi mắt trắng bệch của người đàn ông nằm trên mặt đất.
Chắc hắn không vui đâu.
Nhìn dòng chữ trên tin nhắn, tôi đột nhiên có chút tò mò không biết bây giờ Cố Cầm đang làm gì.
Cô ta luôn thích chia sẻ cuộc sống của mình với bạn bè.
Tôi bấm vào vòng bạn bè của cô ta, bài đăng mới nhất được đăng cách đây mười phút.
"Bất cứ khi nào, em sẽ sắn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ và đến bên anh."
Bức ảnh đi kèm là ảnh selfie của cô và Lưu Kiến Nhân trên vòng đu quay.
Trong bức ảnh, họ cười vui vẻ ngọt ngào và hôn nhau rất sâu. Nếu Lưu Kiến Nhân không phải là bạn trai của tôi, tôi sẽ cảm động trước tình yêu của họ.
Thảo nào anh ta không trả lời bảy cuộc gọi cầu cứu của tôi, thì ra là cùng bạch nguyệt quang ngồi vòng đu quay lãng mạn.
Tôi lắc đầu và cười nhẹ.
Người ta nói rằng vòng đu quay này có một ý nghĩa rất đặc biệt: "Mãi mãi bảo vệ người mình yêu."
Những Lưu Kiến Nhân ơi Lưu Kiến Nhân, trên đời này còn gì vĩnh cửu hơn cái chết?
3
Khi xử lý xác chết, tay tôi lúc nào cũng run và tôi gần như không cầm nổi con dao.
Nhưng không phải sợ hãi, mà là hưng phấn.
Tôi sinh ra với tính cách chống đối xã hội, và gen khát máu của tôi đã khắc sâu trong xương.
Nhưng trước khi mẹ tôi qua đời, bà ấy đã nắm lấy tay tôi và nói với tôi rằng đừng để mọi người phát hiện ra tính cách chống đối xã hội của tôi và hãy giả vờ là một người bình thường.
Nhìn khuôn mặt hấp hối của bà ấy, tôi miễn cưỡng đồng ý. Tôi liếm môi, cố gắng kìm nén cơn hưng phấn trong lòng.
Từ Âm bình tĩnh lại nào.
Còn hai con mồi nữa...đang đợi tôi...
Nhà của Lưu Kiến Nhân nằm ngay bên cạnh vòng đu quay. Sau khi hẹn hò, tôi chắc chắn hai người họ sẽ về nhà và làm tình.
Tôi chỉ cần đứng chờ đợi.
Nhưng tôi đợi đến 12 giờ đêm ở nhà anh ta, cũng không thấy họ trở về.
Tôi xoay xoay con dao trên tay, có chút hơi bực mình.
Chẳng lẽ hai người họ đi khách sạn?
Tôi lại vào xem vòng bạn bè của Cố Cầm. Một giờ sau, cô ta lại đăng thêm một bức ảnh.
Trong ảnh, cô ta và Lưu Kiến Nhân đang đan tay vào nhau, và người đàn ông vẫn đeo chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre mà tôi tặng anh ta trên cổ tay.
Nội dung kèm theo chỉ có bốn từ:"Một đêm kích thích".
Tôi bấm vào bức ảnh và phóng to bức ảnh, thấy phông nền của bức ảnh có chút quen thuộc.
Đây không phải là.... Nhà tôi?
Vì vậy, bạn trai của tôi sẽ đưa những người phụ nữ khác đến nhà tôi và làm tình trên giường của tôi khi tôi không có ở đó?
Thật là một ý tưởng độc đáo.
Tôi chậm rãi nhếch khỏe môi lên.
Quả thực là một đêm kích thích.
Vì vậy, hãy để tôi... giúp các người kích thích hơn một chút.
Tôi cầm con dao và đi ra khỏi cửa.
4
Tình hình chiến đấu trong phòng diễn ra rất ác liệt nhưng tôi không xông vào mà ngồi xổm trên ban công xem điện thoại.
Tôi xem điện thoại của anh họ Cố Cầm. Trước khi thoát ra, tôi cầm nó trên tay, nhưng phát hiện ra một điều bất ngờ bên trong. Trong album ảnh lần lượt là khuôn mặt thê lương của các cô gái, tư thế kỳ lạ, xác chết vỡ vụn...
Tôi nhướn mày tỏ vẻ thích thú.
Không hổ danh là kẻ hiếp dâm hàng loạt. Một số phương pháp hắn sử dụng để phân xác cơ thể khá thú vị...
Có lẽ tôi cũng nên để Lưu Kiến Nhân và Cố Cầm trải nghiệm.
Động tĩnh bên trong dần dừng lại, sau đó là tiếng Lưu Kiến Nhân mang theo giọng điệu trêu chọc:
"Tiểu yêu tinh, hiện tại đã hài lòng chưa?"
"Từ Âm nếu biết chúng ta ở trên giường này làm cái gì, nhất định sẽ tức giận như vậy!"
Đáp lại anh ta là giọng nữ thanh tú của Cố Cầm:
"Vậy thì cô ta càng phải trở về——"
Trong giây tiếp theo, giọng nói đắc ý của cô ta kẹt lại trong cổ họng, hai mắt trợn tròn, không dám tin nhìn về phía tôi đang chậm rãi đứng lên ban công.
Tôi cười nháy mắt với cô ta:"CHÀO."
Trong mắt Cố Cầm đột nhiên tràn ngập nỗi sợ hãi, cô ta lẩm bẩm nói:
"Làm sao có thể..."
Ồ
Cô ta nghĩ rằng tôi sau khi bị c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p đã bị anh họ cô ta g.i.ế.t.
Lưu Kiến Nhân cũng quay đầu lại, nhìn thấy tôi vào lúc này, anh ta sửng sốt một lúc, sau đó trong đôi mắt dài xinh đẹp hiện lên một tia không kiên nhẫn: "Cô quay lại đây làm gì?"
Khẩu khí ác liệt tự nhiên như vậy, như thể nơi mà anh ta và Cố Cầm làm tình vừa rồi không phải là nhà của tôi, là giường của tôi.
Kỳ thực tôi cũng không trách hắn đối xử với tôi như vậy.
Tám năm trước tôi đã hứa với mẹ tôi sẽ trở thành một người bình thường. Nhưng làm thế nào để tôi biết cách trở thành một người bình thường?
Vì vậy, tôi chỉ có thể cố gắng nhớ lại dáng vẻ, hành động và thần thái của mẹ tôi trước khi bà qua đời.
Ngay cả thái độ đối với Lưu Kiến Nhân tôi cũng bắt chước thái độ của mẹ tôi đối với bố tôi.
Dần dần, mọi người đều nói rằng tôi là người tốt tính và biết mềm mỏng.
Nếu Cố Cầm không nhờ người anh họ h.i.ế.p d.â.m của cô ta dàn dựng tiết mục hôm nay, e rằng tôi sẽ phải tiếp tục diễn kịch trong đau khổ.
Tôi chậm rãi nhếch khóe môi, thậm chí còn có chút vui vẻ:
"Trở về... giết các người."
4
"Chát!"
Một cái bạt tay nặng nề tát vào mặt tôi, trong miệng tôi ngay lập tức tràn ngập vị máu.
Tôi sững người một lúc rồi ngẩng đầu lên.
Cố Cầm đứng trên giường và nhìn xuống tôi một cách trịch thượng:
"Mày nghĩ mày là ai? Mày chỉ là vật thay thế mà Kiến Nhân tình cờ tìm thấy khi tao không ở bên anh ấy! Một con chó mà anh ấy có thể đá đi bất cứ lúc nào! Mày thực sự coi trọng bản thân mình à?!"
Hóa ra cô ta hoàn toàn không tin tôi đi giết người, cô ta cho rằng tôi ghen tuông điên cuồng.
Đây chính là sự xúc phạm lớn nhất đối với một kẻ sát nhân.
Tôi đứng dậy và cảm thấy máu trong người như sôi sục.
Lưu Kiến Nhân dựa vào đầu giường, hờ hững nhìn tôi với nửa khuôn mặt sưng đỏ, nhưng anh ta cũng không quên mặc quần áo vào cho Cố Cầm.
"Trời lạnh như vậy, em không sợ cóng sao?"
Vẻ mặt của Cố Cẩm ngày càng tự mãn, tôi quay qua nhìn quả đầu anh ta như một con gà chiến.
Tôi thật sự rất mắc cười.
Họ là là thanh mai trúc mã, nhưng họ chuyện tình cảm của họ lại ngược luyến tàn tâm.
Chàng trai trẻ giàu có chia tay cô người yêu của mình sau hơn mười năm quen nhau với lý do không hợp nhau, sau đó Cố Cầm ra nước ngoài, Lưu Kiến Nhân ở lại Trung Quốc, anh ta yêu Cố Cầm sâu đậm, đột nhiên lại không tuân theo phẩm chất đàn ông tử tế của mình, thay đổi bạn gái hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi Cố Cầm nóng nảy không chịu được phải trở về Trung Quốc, cô ta lần lượt đem xử hết những thế thân mà Lưu Kiến Nhân đã qua lại, tuy nhiên sau đó họ lại tiếp tục chia tay.
Nếu câu chuyện kết thúc ở đây, thì những cô gái ấy chỉ là nạn nhân của những câu chuyện thế thân của các phú nhị đại, nhưng Cố Cầm lại còn ghen tuông —đến mức hoang tưởng.
Cô ta không thể tha thứ cho bất kỳ người phụ nữ nào cướp đi danh phận bạn gái của Lưu Kiến Nhân, cho dù cô ta biết rằng Lưu Kiến Nhân yêu cô ta nhất, ngay cả khi cô ta biết rằng họ chỉ là người thay thế cô ta, cô ta vẫn phải muốn nhìn từng người trong số họ chết một cách bi thảm. ..để giải tỏa nỗi hận của mình.
Vì vậy, những người phụ nữ đó đã trở thành tư liệu trong album ảnh của anh họ Cố Cầm.
Nhưng không sao, chẳng bao lâu nữa, họ cũng sẽ trở thành tư liệu của tôi.
Đồng tử Lưu Kiến Nhân co rút lại, phản chiếu trong con dao gập của tôi.
6
Tất nhiên tôi không trực tiếp chém chết họ, dù sao thì điều đó sẽ quá nhàm chán.
Tôi đã đợi Cố Cầm tỉnh dậy sau 4 tiếng.
Cô ta điên cuồng cố gắng thoát khỏi những sợi dây trói mình, và những sợi dây nylon thô ráp đã để lại những vết đỏ trên làn da mềm mại của cô ta.
Cô ta hét vào mặt tôi: "Buông tôi ra! Đồ mất trí! Đồ biến thái!"
Ngay cả giọng nói cũng khàn khàn.
Tôi bảo cô ấy im lặng. Cô ta lại càng nói.
"Cô nghĩ rằng không có tôi Lưu Kiến Nhân sẽ thích cô sao? Cô đừng có mơ! Thế thân mãi mãi là thế thân, cả đời này của cô vĩnh viễn không thể thay thế được tôi!"
Cô ta nhổ nước bọt vào tôi mạnh đến nỗi nước bọt của cô ta gần như văng vào mặt tôi.
Tôi hơi đau đầu vì tiếng ồn.
Vì vậy, tôi đã cắt tai phải của Lưu Kiến Nhân và ném nó đi.
Chiếc tai đang rỉ máu để lại vệt máu dài trên mặt cô ta.
Tôi cười: "Bây giờ cô có thể yên lặng được không?"
Cố Cầm há to miệng, giống như cá ngoi lên khỏi mặt nước.
Nỗi sợ hãi cuối cùng cũng xuất hiện trong mắt cô ta và cô ta nhìn tôi gần như cầu xin:
"Làm ơn, làm ơn đừng làm hại anh ấy..."
Tôi đã nhìn thấy lời cầu xin này rất nhiều lần. Trong điện thoại di động của anh họ Cố Cầm.
Những cô gái đó tuyệt vọng cầu xin hắn tha cho nhưng thứ bọn họ nhận lại là sự xúc phạm của hắn và đó là một bộ xương không hoàn chỉnh.
Nhưng tôi không giống như anh họ của cô ta.
Tôi là phụ nữ và phụ nữ thì dễ mềm lòng.
Nên tôi trả lời:"ĐƯỢC RỒI."
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Cố Cầm, tôi đặt con dao vào bàn tay run rẩy của Lưu Kiến Nhân.
Anh ta đã được tiêm một lượng nhỏ thuốc tê và anh ta gặp khó khăn khi cầm dao.
Dù vậy anh ta vẫn giữ con dao rất chặt. Mũi của con dao sắc bén đang hướng về phía - Cố Cầm yêu quý của anh ta.
"Hắn không chết, thì cô chết."
Tôi nháy mắt với Cố Cầm:"Cô đoán xem... anh ta sẽ chọn ai?"