Lúc một màu vàng nhạt xuất hiện ở trong tầm mắt thì hai người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cam Thuần Nhi ló đầu ra, trái phải dò xét qua một lần, sau khi phát hiện trong địa lao cũng không có tồn tại những người khác lúc này mới đi đến. Nàng bước nhanh chạy đến trước chỗ giam hai người Mộ Chỉ Ly, trên gương mặt tuyết trắng mang theo một chút đỏ ửng sau khi chạy vội, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ khẩn trương .
"Triệu trưởng lão bị Chưởng môn gọi đi, Mộ công tử, thừa dịp hiện tại các ngươi nhanh đi đi." Cam Thuần Nhi nói gấp.
"Một mình ngươi tới sao?" Mộ Chỉ Ly không khỏi lên tiếng hỏi, trong đôi mắt mang theo chút lo lắng.
"Phương Nhụy Nhi các nàng ở bên ngoài canh chừng rồi, Triệu trưởng lão có lẽ một lúc nữa mới có thể trở lại.Hiện tại nhanh chóng rời đi, bỏ qua cơ hội này, cũng không có cơ hội nữa." Cam Thuần Nhi vội nói, vừa lấy ra cái chìa khóa mở cửa lao.
Cửa lao mở ra, hai người Mộ Chỉ Ly và Trì Dự cũng đi ra, "Chúng ta đi rồi, vậy ngươi thì thế nào?" Mộ Chỉ Ly lo lắng nói, Thuần Nhi cô nương này tâm địa vô cùng tốt, nàng không muốn bởi vì mình mà liên lụy đến nàng ấy.
Nghe vậy, Cam Thuần Nhi khẽ mỉm cười, "Ta không sao, các ngươi đi trước đi, ta đến lúc đó lại nghĩ cách sau."
Cho dù Cam Thuần Nhi ngụy trang vô cùng tốt, Mộ Chỉ Ly vẫn thấy được vẻ buồn rầu trong đáy mắt nàng. Triệu Xuân Anh vừa nhìn cũng biết không phải là người rộng lượng, một khi phát hiện nàng rời đi, nhất định sẽ suy đoán có liên quan đến đám người Cam Thuần Nhi, đến lúc đó các nàng ấy không tránh được bị trừng phạt.
Mộ Chỉ Ly đi theo phía sau Cam Thuần Nhi, chạy một mạch ra bên ngoài. Bọn người Cam thuần Nhi hiển nhiên trước khi đến cũng đã tìm hiểu xung quanh địa lao rõ ràng, cho nên một đường cũng cực kỳ khéo léo tránh khỏi người trông coi địa lao.
Bóng đêm là phương tiện che giấu tốt nhất cho bọn họ, mặc dù bọn họ tiểu tâm dực dực (* cẩn thận từng li từng tí), nhưng thời điểm rời đi môn phái vẫn không có cách nào trốn tránh đi. Làm cho Mộ Chỉ Ly kinh ngạc hơn là Cam Thuần Nhi rõ ràng quen biết cùng người cai ngục kia ,người cai ngục kia ắt giúp đỡ Cam Thuần Nhi thả bọn họ rời đi.
Bên bờ biển. Mộ Chỉ Ly lần nữa đứng ở chỗ xuống thuyền, gió biển đêm thổi ở trên người, mang đến chút mát mẻ.
Thuyền ở trước mặt của Mộ Chỉ Ly chính là cái thuyền của nàng, nàng rõ ràng nhớ được lúc bị Triệu Xuân Anh bắt lại, thuyền đã bị Triệu Xuân Anh chuyển đi.
Tầm mắt của nàng rơi vào trên người Cam Thuần Nhi , xem ra sau khi nàng bị bắt vào địa lao, Cam Thuần Nhi một mực vì chuyện của nàng mà chạy đôn chạy đáo. Sau khi xảy ra chuyện như vậy, không để ý đến bản thân mình, ở nơi tình người nhạt nhẽo như Bồng Lai bí cảnh, người đơn thuần như vậy bây giờ thật hiếm thấy.
"Mộ công tử, các ngươi nhanh đi đi.Hôm nay bởi vì ta mới có thể xảy ra chuyện như vậy, thật là xin lỗi." giọng nói của Cam Thuần Nhi mềm nhẹ mà trong suốt, trong mắt mang theo một chút áy náy.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói: "Chuyện hôm nay là ta liên lụy đến Thuần Nhi cô nương rồi, Triệu trưởng lão nếu biết hai người chúng ta rời đi, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Thuần Nhi cô nương, nếu không, ngươi hãy đi cùng với chúng ta, thế nào?"
YOU ARE READING
QUYỂN 5: THIÊN ĐỊNH CÀN KHÔN [Y THỦ CHE THIÊN]
Fiksi UmumTác giả: Mộ Anh Lạc Thể loại: Sảng Văn,Nữ cường,Trọng sinh,Phế sài,Học viện, Khế ước, dị thế Nhân vật chính: Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt Tình trạng edit: Hoàn Dịch: Tâm Vũ Nguyệt Lầu