Thả Potter ngủ say xuống giường, Snape biết đêm nay của mình chưa kết thúc. Ông cần làm một liều thuốc để cho Potter hồi phục thị lực. Dùng bùa phóng to số thuốc mua được từ chỗ Liam, thêm một cái vạc và một cái lò tùy thân.
Chắc ông nên cảm ơn thói quen hình thành từ trong cuộc chiến. Tùy thân mang theo vài loại tài liệu độc dược thường dùng và vạc, lò để phòng hờ trường hợp độc dược bị thiếu hụt. Chúa Tể Hắc Ám cũng cần rất nhiều độc dược dùng ban thưởng cho số tín đồ bị ông ta hành hạ. Snape đã từ bỏ tự hỏi cách thức tư duy của ông chủ cũ. Ông ta phát rồ vào những năm cuối cùng trong ách thống trị của mình.
Vặn nhỏ lửa, đảo đều qua phải, quấy ngược qua trái, thả từng món dược liệu đã được sơ chế tỉ mỉ, Snape hoàn toàn chìm đắm vào thế giới mà ông si mê. Đôi mắt đen như có ánh sao nhỏ vụn đang muốn vút bay lên bầu trời, nó phát ra ánh sáng đằm thắm mà không chói lóa. Mái tóc mới vừa gội khô lại có dấu hiệu bết lại khi ông dí sát cái mũi khoằm to quá khổ của mình vào vạc độc dược.
Dù không bị giật mình nhưng Snape vẫn ghé mắt nhìn qua Potter khi nó lên tiếng:
- Sao thầy còn chưa ngủ ạ? Mà con thấy thầy cột tóc lên nó tiện hơn đó thầy.
Thằng bé chỉ thấy mờ mờ, đặc biệt là trong điều kiện ánh sáng thiếu thốn, nhưng nó vẫn nhìn ra mái tóc rũ xuống hai bên má của thầy Snape. Nó thấy hơi nực dùm ông thầy nó.
- Thiết nghĩ cậu Potter nên quan tâm giấc ngủ của mình hơn là quan tâm đến lão già khốn khổ này đấy.
- Nhưng mà thầy đâu có già. Con nghe giọng là con biết mà!
Harry phản bác lại chất giọng mượt mà của thầy. Dường như thầy rất thích cách dùng từ mỉa mai như vậy. Đáng ra thì nó sẽ không xen vào chuyện của người khác đâu nhưng cách ông thầy nhân nhượng và chăm lo cho nó làm nó có ảo giác mình sở hữu đặc quyền nào đó từ chỗ ông. Nó nói tiếp:
- Mà thầy đi ngủ đi ạ. Có việc gì gấp đến nổi phải làm trong đêm cơ chứ?
- Có đấy cậu Potter - Snape từ tốn đáp lại trong khi ông vừa tắt lửa cái lò - Tôi đang đánh cắp từng giây để chuẩn bị cho chuyến đi với cậu đấy. Và đây - Snape đổ thuốc trong vạc vào một cái lọ thủy tinh - là thuốc trị cận thị cho cậu.
Snape đưa lọ thuốc còn nóng tới trước mặt Potter. Ông hơi khó chịu khi nghe nó hét lên đầy phấn khích:
- Thật hả thầy? Nhưng làm sao mà thầy làm được à? Ôi trời ạ! Thần kỳ dữ thần! Đến giờ, con vẫn chưa tin được những gì thầy nói, ý con là vụ xuyên thời không í ạ. Mà giờ còn có loại thuốc thần kỳ trị cận thị nữa. Con thấy mình như đang nằm mơ vậy - rồi tự nhiên nó nhỏ giọng rầm rì - nhưng mà con không muốn tỉnh chút nào đâu.
- Vâng vâng, cậu Potter nên đi ngủ thay vì ở đây cảm thán vì sự thần kỳ của độc dược. Sáng ngày mai, cậu sẽ được thử nó. Chúng ta có kế hoạch chi tiết cho việc học ngôn ngữ của cậu và một số tri thức cơ bản sẽ cần đến khi trở về học ở Hogwarts. Tuy nhiên đó là chuyện của ngày mai, giờ thì ngủ, Potter!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Snarry] ĐỊNH MỆNH TỪ VÒNG XOÁY THỜI KHÔNG
FanfictionĐỊNH MỆNH TỪ VÒNG XOÁY THỜI KHÔNG Giới thiệu Nếu vào ngày 31 tháng 07, người đến đón Harry Potter không phải là người gác cổng Rubeus Hagrid mà là bậc thầy độc dược Severus Snape, và họ bị cuốn vào một vòng xoáy thời gian ngay trên biển khi họ cố cậ...