Ở trong hầm thì chẳng phân biệt được ngày hay đêm. Ánh sáng từ cái đèn trần rọi xuống quyển sách bìa vàng đang bay lượn hết góc nọ sang góc kia. Harry ngồi trên sô pha, nghểnh cổ, đảo qua, đảo lại theo sự dịch chuyển của quyển sách. Nó hỏi.
- Đây là Sách Phép Thuật mà Sev nói đó hả?
- Đúng rồi, có vấn đề gì không nhóc?
Là quyển sách lên tiếng trước. Nó bay vèo tới trước mặt Harry, khép mở cái miệng đen ngòm của mình ra để nói chuyện. Đứa trẻ thấy tò mò hết siết.
- Sách ơi, sao sách chỉ có miệng mà không có mắt vậy? Rồi sách nhìn bằng cách nào? Mà miệng của sách có ăn đồ ăn được không?
Quyển sách đang rất hoạt bát chợt run lắc dữ dội, như vừa chịu một đả kích ghê gớm lắm. Phải một lúc sau nó mới cười dữ tợn với Snape.
- Thằng bé đáo để thật - rồi nó chẳng để tâm đến đứa trẻ nữa mà thả mình cái uỵch xuống bài luận Snape đang chấm, giọng ngổ ngáo - thực hẹn lời hứa đi anh trai!
Harry lúc này cũng dịch đến gần Snape. Nó rụt rè nhìn ông, vẻ khao khát hiện rành rành trong đôi mắt nó. Snape thở dài, buông cây bút lông xuống, bế Harry lên ngồi trên đùi mình. Ông giải thích với đứa trẻ.
- Chúng tôi ký với nhau một khế ước. Chỉ cần nó trị hết bệnh cho trò thì tôi sẽ thả nó đi - thấy Harry ướm tay mình vào bàn tay xương xẩu của ông, Snape thuận thế, đan hai bàn tay vào nhau, nắm chặt - tôi vẫn còn suy xét chuyện thả nó đi đâu thì thích hợp.
- Sao phải suy xét chuyện đó? - quyển sách thét lên - tôi có quyền tự do đi đâu tùy thích!
Snape lắc đầu.
- Nhưng không phải là bây giờ.
Snape chỉ nói đến đó, mặc kệ quyển sách lăn lộn, la hét hay giả vờ khóc lóc cỡ nào ông cũng không chịu nói tiếp. Thả quyển sách đi dĩ nhiên là phải thả, nhưng với tình hình phức tạp, khó lường như hiện tại, để nó rơi vào tay Voldemort hay bất cứ một kẻ tử trung nào với ông ta cũng là tai nạn. Snape day day trán. Ông tự nhủ, thôi thì để sau hẳn tính vậy.
Rồi như nhớ ra chuyện gì, Snape xoay người Harry lại, để nó ngồi đối diện với mình. Ông hỏi.
- Trò không phân biệt được tiếng người với tiếng rắn đúng không?
- Tiếng rắn sao? - Harry kêu lên thảng thốt - Ý Sev là tiếng phát ra từ con rắn đá trên cửa là tiếng rắn sao ạ?
Snape gật nhẹ. Ông triệu hồi một cái áo len màu ngọc, tròng vào cho Harry. Càng về khuya, nhiệt độ trong hầm càng lạnh lẽo. Vòng tay của Snape gầy lắm, không đủ che ấm cho Harry được. Đứa trẻ cũng ôm cơ thể chỉ toàn xương của ông, hít hít cái mũi.
- Sev gầy quá.
- Đừng lo cho tôi, sẽ sớm khôi phục thôi - Snape vuốt tóc Harry, rồi tiếp tục câu chuyện - Tiếng đó quả thật là tiếng rắn. Trò là một Xà Ngữ. Trên đời này, theo tôi biết thì chỉ có Salaza Slytherin và hậu duệ của ông ấy là biết nói tiếng rắn. Voldemort dựa vào thân phận đó mà có thể xưng hùng xưng bá một cõi. Năng lực của trò rất có thể do ảnh hưởng từ mảnh hồn từng bám vào trán trò mà có. Giờ, mảnh hồn đã bị loại bỏ, nhưng năng lực đó thì vẫn còn. Nhưng Harry à... - giọng Snape đột ngột trở nên nghiêm khắc - năng lực đó sẽ mang lại cho trò rất nhiều rắc rối. Hứa với tôi, trò sẽ chăm chỉ học cách phân biệt tiếng rắn và tiếng người, có được không?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Snarry] ĐỊNH MỆNH TỪ VÒNG XOÁY THỜI KHÔNG
FanficĐỊNH MỆNH TỪ VÒNG XOÁY THỜI KHÔNG Giới thiệu Nếu vào ngày 31 tháng 07, người đến đón Harry Potter không phải là người gác cổng Rubeus Hagrid mà là bậc thầy độc dược Severus Snape, và họ bị cuốn vào một vòng xoáy thời gian ngay trên biển khi họ cố cậ...