Chương 1: BẬC THẦY ĐỘC DƯỢC CAU CÓ

1.9K 120 11
                                    

Severus Snape nhận được thông báo phải đi đón một thằng Potter con. 

Kể từ khi đầu quân cho Dumbledore đến nay đã được mười một năm, và chưa bao giờ ông từ chối yêu cầu của ông già ấy, kể cả là chuyện này - đón một đứa Potter mà ông chán ghét. 

Severus Snape xuất hiện tại mỏm đá nổi giữa biển khi cơn bão còn đang gào thét, những cơn gió  thốc tháo cuốn bay vạt áo chùng dưới chân ông tạo ra những đường cong ma mị. Mỏm đá nhỏ xíu như sắp bị nhấn chìm bởi cơn giận của đại dương, bọt sóng vỗ ầm ầm vào mép đá, và như cần thiết, chúng sẽ nuốt hết thảy mọi thứ nhỏ bé đang nằm bên trên mỏm đá đó. Snape đưa tay gõ lên tấm ván cửa dán tạm bợ trên túp lều xập xệ. Tiếng gõ có quy luật bỗng chốc hóa thành âm thanh dữ tợn đối với những người ở bên trong lều.

Snape nghe có tiếng đổ bể vọng ra, vài tiếng rít the thé và cả tiếng chửi bới. Ông lên tiếng.

- Tôi cần gặp Harry Potter, ngay bây giờ!

Đó là một mệnh lệnh, tuy mượt mà nhưng lạnh lẽo như tiếng của một chiếc máy được lập trình.

Gió lại mạnh hơn nữa, và Snape không thích ngược đãi mình trong thời tiết khắc nghiệt. Ông thấy mình đã đủ lịch sự, nên một thần chú được tung ra từ cây đũa phép. Cánh cửa bật mở một cách dễ dàng.

Snape nhìn thoáng qua không gian bẩn thỉu bên trong, ông lại lia mắt đến thằng con trai đeo kính, nằm co ro dưới nền đất. Chẳng cần quá lâu để xác nhận, ông biết đó là con trai của kẻ thù mà ông căm ghét. Mái tóc xù đâm tua tủa, gương mặt non choẹt ướm sẵn bóng dáng của thằng cha nó, cả vết sẹo lồ lộ trên trán của nó nữa. Hết thảy đều cho thấy đó là thằng Harry Potter mà cả giới phép thuật trầm trồ ngưỡng mộ.

Dursley đang thở hồng hộc, ông ta đứng trước cái giường duy nhất - nơi vợ và con ông ta dính chặt vào nhau, ông ta giương súng chĩa vào Snape với một sự quả cảm bất ngờ. Dursley gằn giọng:

- Mày là ai? Cút khỏi đây, ngay lập tức!

Nhưng điều Snape đang chú ý là sự bất động của Potter, nó vẫn nằm yên từ nãy tới giờ.

- Thưa cậu Harry Potter, cậu cần phải nhận thư từ lão thầy khốn khổ đã lặn lội tìm cậu suốt hàng giờ trong mưa bão như một phép lịch sự tối thiểu chứ không phải lăn ra ngủ như chết khi có khách ghé thăm. Hay là cậu Potter cũng giống thằng cha xấc xược của cậu chăng?

Snape cười rất khẽ, cái điệu cười dịu dàng mà lạnh căm như một con rắn đang liên tục khè lưỡi. Tuy sẽ rất hiệu quả với đám học trò Hogwarts, nhưng sự tức giận của ông chẳng hề hấn với một đứa bị sốt cao đến mê man. Snape chưa chú ý đến màu da đỏ lên bất thường của Harry Potter. Ông bị thu hút sự chú ý bởi tiếng rít lên của bà Dursley - hoặc nên gọi đầy đủ tên họ của bà ta - Petunia Dursley, chị gái của Lily Potter.

- Severus Snape! Là mày đúng không?

Mặt bà ta đỏ au vì sự phẫn nộ. Bà nhớ chính xác đứa bạn đồng bóng của Lily. Nó rình rập và dẫn dắt con nhỏ vô ngôi trường đồng bóng - thứ dị hợm y hệt em gái của bà ta.

- Ái chà! Thật vinh hạnh khi bà nhớ rõ tôi như thế đấy, chị gái Lily

Ông đã hơi tạm dừng khi nhắc đến tên của người phụ nữ đó. Có lẽ ông nên gọi thẳng tên bà ta thay vì lòng vòng nhắc đến tên người quá cố. 

[Snarry] ĐỊNH MỆNH TỪ VÒNG XOÁY THỜI KHÔNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ