Chương 31: TRỐN THOÁT TRUY ĐUỔI

283 43 7
                                    

Đích đến của phép độn thổ nằm trên con đường ra khỏi làng Cow. Dấu vết phép thuật còn mới nguyên đã chứng minh suy đoán của Caled là chính xác. Một phù thủy giỏi về trinh sát đi trước dẫn đường, họ không tiếp tục độn thổ vì mục tiêu đã cách họ gần lắm.

Đi chừng năm phút, có một lượng máu tươi cực nhỏ len lỏi vào đầu ngọn gió, nữ phù thủy tóc đen - người nhận nhiệm vụ trở về báo tin - chợt thấy trái tim nặng như chì. Chẳng mấy chốc, mái tóc màu hạt dẻ rũ rượi trong một bãi máu tươi hiện ra trước mắt họ. Nữ phù thủy tóc đen hét lên.

- Vera!

Cô ta lao ra khỏi đội ngũ, quỳ sụp xuống cạnh cơ thể của đồng bạn, bàn tay lạnh ngắt, run lẩy bẩy của cô ta đưa lên mũi của phù thủy Vera.

- Còn sống thưa ngài - giọng của phù thủy tóc đen run lên, không có tiếng nức nở nào được thoát ra từ khóe miệng, nhưng cơn khủng hoảng hiện rành rạnh trong trong mắt cô ta, cô ta lắp bắp - cầu xin ngài...

Mặt Caled đã chuyển sang màu gan heo, gã nín thở và cố không bộc phát cơn điên tiết của mình ra ngoài, đưa một ánh mắt ra hiệu cho tên thuộc hạ giỏi điều chế thuốc, gã biết hắn ta luôn mang đủ thứ thuốc trên người.

- Làm nó tỉnh lại, ngay lập tức!

Nam phù thủy lóe lên vẻ không đành lòng, đặc biệt là khi ánh nhìn của anh ta chạm phải sự cầu xin trong đôi mắt ầng ậng nước của người đồng bạn.

- Sophronia, cho Vera uống lọ màu xanh trước, mười giây sau thì đến lọ còn lại.

Ỷ vào việc mình đang quay lưng về phía Caled, nam phù thủy trấn an Sophronia bằng một ánh mắt, nhưng chỉ giới hạn ở đó. Caled là một gã điên đa nghi và tàn bạo, không ai muốn mạo hiểm ngay lúc này.

Nước thuốc có hiệu ngiệm ngay sau khi giọt cuối cùng trong lọ màu xanh trôi qua cuốn họng Vera. Cô ta gập người lại và ho sặc sụa, máu từ vết thương trước ngực lại ứa ra trước khi da non mọc ra bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, cảm giác đau đớn từ việc chữa lành đầy thô bạo của nước thuốc không nhiều như tưởng tượng, gương mặt Vera vẫn nhăn lại vì cơn châm chít phát ra từ vết thương, hai mí mắt run rẩy vài cái trước khi bật mở vì sợ hãi.

Gã đàn ông tóc đen đã không còn ở đó nữa, xuất hiện trước mắt Vera là cô bạn Sophronia của mình, cô muốn nở nụ cười để trấn an đồng bạn, nhưng một giọng nói cắt ngang hành động đó, cơ thể cô ta cứng lại vì sự tức giận trong giọng nói của ông ta.

- Snape đâu?

Caled gằn giọng như rít qua kẽ răng, ông ta không nhìn thấy sự thất vọng chợt lóe lên trong mắt hai nữ phù thủy trẻ.

- Ông ta chạy thoát thưa ngài - mặt Vera tái hơn khi một tiếng mắng thô tục lại thoát ra khỏi miệng ngài Giám mục, tuy vậy cô vẫn tiếp tục báo cáo - ông ấy là một phù thủy mạnh, sự nhạy bén và kinh nghiệm trong chiến đấu của ông ta không hề thua kém một phù thủy vĩ đại nào. Ông ta đã làm tôi...

Caled mất kiên nhẫn, gã cắt ngang lời Vera đầy thô lỗ.

- Hắn ta cút xéo về hướng nào, tôi chỉ cần biết bấy nhiêu thôi, Vera!

[Snarry] ĐỊNH MỆNH TỪ VÒNG XOÁY THỜI KHÔNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ