CHAP 190. CỎ HÉO HOA TÀN

16 0 0
                                    

🐢 Đúng là Nhất Bác đã đặt niềm tin sai người, tâm trạng Cậu bây giờ vừa rối ren vừa tổn thương. Từ trước đến giờ Tiêu Chiến đâu có ưa Cậu mà Vương Nhất Bác vẫn một tin theo những cử chỉ thân mật ấy đối với mình.

Phía bên trên Anh vẫn đứng nhìn bằng ánh mắt ghen ghét còn Vương Nhất Bác đưa đôi mắt đã ngấn lệ từ lâu nhìn Anh. Cậu sắp điên lên thật rồi, Nhất Bác chẳng thể chịu được những lời nói áp bức ấy, có lẽ Tiêu Chiến đã vô cớ chạm tới giới hạn cuối cùng của một con thú chiến như Cậu, Anh dễ dàng đùa cợt mà không biết người đứng phía dưới đôi bàn tay đã sớm nắm thành quyền.

" Từ nãy Anh nói như vậy đã đủ chưa? Em đã nhẹ lòng nhẹ dạ với Anh mà Anh vẫn ngang bướng cứng đầu, chắc hẳn Anh không cần đến cái miệng ấy nữa nhỉ, thế đừng để em phải nhẫn tâm vứt nó cho cá ăn".

Giọng Vương Nhất Bác ngày càng trầm xuống, từng câu nói như ám chỉ Tiêu Chiến hãy dừng ngay những suy nghĩ ấy lại, Cậu như con sư tử đang dần dần tiền tới con mồi ngon nghẻ trước mặt. Tiêu Chiến sợ hãi vội vàng lùi lại, Anh bắt buộc phải đề phòng đến người trước mặt.
" Cậu muốn làm cái gì hả? Cút xuống dưới".
" Nếu em nói không thì sao nhỉ? Anh làm gì em được sao? Đánh em như hay chửi mắng như vừa nãy?".

" Hừ! Loại chó má như Cậu thì có cái quyền gì mà cản tôi.... Tránh xa tôi ra".

" Anh nghĩ bản thân đuổi em đi được à trong khi ngôi nhà này chính là của em, Anh cũng là phu nhân ở đây nên mọi thứ cũng phải nghe theo em chứ, cớ sao lại cãi em như thế, tính cách ngang bướng của Anh cũng phải để em dạy lại nữa à, từ nãy đến giờ Anh nói vậy là đủ rồi đấy, nếu không ưa em thì để em phải dạy lại thôi, phải không? Hửm".

* CHÁT*

Một cái tát oan nghiệt giáng xuống một bên má của Cậu, Tiêu Chiến ghét Cậu đến gần mình, lại càng ghét Nhất Bác nói những lời lẽ đe dọa như vậy, Anh điên tiết tát một cái rất mạnh vào mặt Cậu rồi chỉ thẳng tay ai vào mặt người ấy, trực tiếp buông ra những lời lẽ thô tục.

" Định dạy lại tôi á, Cậu nghĩ mình đủ tư cách đấy à.... Mau biến khỏi khuất mắt tôi chứ đừng làm tôi phải ngứa mắt, loại Cậu chẳng là cái quái gì mà đòi tôi làm phu nhân, đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày như thế".
Vương Nhất Bác đưa bàn tay ôm lấy một bên má đang bị đau rát đỏ ửng kia, đưa đôi mắt căm phẫn nhìn Anh, chắc chắn lần này Tiêu Chiến đã động đến giới hạn cuối cùng của Cậu thật rồi.

" Anh đánh em?".

" Sao tôi lại không dám đánh Cậu, Cậu cũng phải tỉnh táo lên chứ đừng có mù quáng như thế nữa. Cái tát này là tôi cảnh cáo Cậu từ nay về sau đừng có làm mấy cái trò mèo ngu ngốc ở trước mặt tôi như thế, Cậu nghĩ tôi ưa cái loại Cậu đấy à, cất ngay cái bản mặt ấy đi chứ đừng có đứng trước mặt tôi mà nói này nói nọ".

Vương Nhất Bác lần này điên thật rồi, Cậu nghiến răng vào nhau, mạnh bạo nắm lấy tay Anh rồi kéo mạnh vào phòng mình, Tiêu Chiến còn chưa kịp định hình thì cả cơ thể nhỏ bé đã nằm trên chiếc giường Kingsize rộng lớn. Chiếc cửa bị đóng * RẦM* lại khiến Tiêu Chiến giật mình, không gian xung quanh tối om làm Anh sợ hãi lùi về phía sau, Vương Nhất Bác bật sáng đèn phòng lên để Tiêu Chiến nhìn rõ mình, Cậu đi đến trực tiếp lôi mạnh chân Anh lại, nhanh chóng đè lên người Tiêu Chiến, một tay giữ chặt hai tay của Anh lên đỉnh đầu, tay còn lại bóp mạnh dưới cằm làm Tiêu Chiến không thể nào nói được.

[Bác - Chiến] Tử Đằng Nở Hoa Rồi! Cớ Sao Duyên Tình Chúng Ta Lại Đứt Đoạn?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ