Chương 02

2.1K 103 15
                                    

Bão cát cuộn lên thành tầng tầng con sóng bụi ở đằng xa, đất trời đột ngột thất sắc, từng cơn gió nóng cuốn theo cát tạt vào mặt người bỏng rát. "Rút quân! Rút quân!" Pháo hiệu thăng thiên, có tiếng thét to giữa đám âm thanh đao thương vang dội. Toán quân hỗn loạn tách rời, xô dần về hai phía. Quân kỳ mỗi phe phần phật bay, lao đao trong cơn cuồng phong.

"Rút quân!" Giọng nói khản đặc của Dung Cẩm bị tiếng vó ngựa nuốt chửng, hắn hạ mình áp sát cổ ngựa nhằm giảm thiểu gió cát tạt trực tiếp vào mặt, phi đến bên đại tướng quân.

"Từ phía tây nam!" Dung Cẩm sợ bằng hữu không nghe thấy mà hét lên.

"Rồi!" Đại tướng quân đáp, bắn tiếp một chùm pháo hiệu để định hướng cho đội quân. Quân kỳ chật vật xoay chuyển theo.

Từ trên tháp quan sát, qua kính viễn vọng, chớm thấy cát vàng tung cao cùng một góc quân kỳ thêu hình hổ, người thư sinh bạch y - Mục Kính Chi liền cao giọng quát, "Mở cổng! Quân ta về! Mở cổng!"

Chuông hiệu leng keng vang lên. Hai cánh cửa kim loại nặng nề ngâm một tiếng thật dài, lúc chúng được đẩy ra hoàn toàn cũng là lúc đội quân vừa đúng về tới, rần rần lao vào thành. Âm thanh vó ngựa mạnh mẽ như muốn chấn vỡ mặt đất, đội quân cuốn tung đất cát phía sau lưng lên mịt mờ. Dung Cẩm nhắm tịt hai mắt ho sặc sụa, há miệng thở hồng hộc, "Trong miệng, trong mắt, trong tai ta đều là cát! Tại sao đại mạc lại nhiều cát thế hả! Ta muốn được điều đến phía đông và nam!"

Mục Kính Chi vừa thoăn thoắt bước đi vừa phân phối quân y chữa trị cho binh lính bị thương, nghe thấy giọng Dung Cẩm khỏe như trâu thì gót chân liền chuyển sang đại tướng quân, "Đại nhân, triều đình có lệnh triệu hồi."

Đại tướng quân xuống ngựa, thuận tay trao dây cương cho một tiểu binh lính dắt ngựa về chuồng. Vuốt phần tóc mái đẫm mồ hôi lẫn cát vàng đang rũ trước trán, làm lộ ra đôi mắt sáng như ưng, hắn vừa đi vừa đáp, "Vào lều nói chuyện."

.

Đại tướng quân là người trẻ tuổi nhất trong bốn chức Thượng tướng quân đương thời. Hắn họ Lâm tên một chữ Lộ, sắp tròn hai mươi hai tuổi, là nhi tử độc nhất của Trấn Tây tướng quân quá cố. Đây là năm thứ hai kể từ lúc hắn được phong làm Trấn Bắc tướng quân.

Lâm Lộ để trần nửa thân trên, lộ ra làn da màu mật ong bao phủ cơ ngực săn chắc cùng những múi cơ bụng rắn rỏi. Mái tóc dài rối loạn hơi bết bát vì mồ hôi được chải ngược ra sau, biểu tình có chút suy tư. Hắn trúng một mũi tên vào cạnh sườn. May là được xương che chắn nên phần nội tạng bên trong không sao, thương thế xem như nhẹ.

"Quân ta tổn thất bao nhiêu?"

Mục Kính Chi đáp, "Một phần ba."

Lâm Lộ trầm mặc một chút, lắc đầu nói, "Quân ta đông hơn mà phe địch thất thoát chỉ mới gần nửa. Trận này ta chỉ huy không tốt."

"Vùng giao chiến thuộc địa bàn quân địch, cách Bắc Quan ba mươi dặm*. Tướng quân đừng quên chúng ta còn vừa gặp bão cát. Bất lợi của quân ta nhiều hơn, tổn thất như thế thực ra là rất ít. Chưa kể quân ta đã quét sạch gần như hoàn toàn cứ địa của địch." Mục Kính Chi vừa chỉ lên địa đồ vừa phân tích, "Trận này đánh tới cùng thì chắc chắn thành. Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người."

[Tình trai/End] Bề TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ