Chương 4: Thái tử Duyệt thần

844 76 17
                                    


"Phục ma hàng yêu, Thiên Quan tứ phúc!"

Hai bên sườn Thần Võ đường cái, âm thanh ào ào như sóng biển, đợt sau còn muốn cao hơn đợt trước. Tất thảy cùng màu son trước đại môn hoàng cung như hòa lẫn vào nhau, hai gã đạo nhân sắm vai thiên thần và yêu ma đối bốn phía hành một vòng lễ, khom người lui ra theo hai hướng. Vừa xem xong trận võ đấu làm nóng không khí, nhiệt huyệt của bá tánh liền nhanh chóng tăng vọt, không riêng gì hai bên đường phố chen chúc chật như nêm cối, ngay cả trên nóc nhà cũng đầy kẻ lớn mật nằm bò, vỗ tay, hú hét, reo hò, huơ chân múa tay, vạn chúng cuồng hoan.

Trên đài cao, từng hàng vương công quý tộc cẩm y ngọc dung, ai cũng mặt mang khuôn mặt khéo léo mỉm cười, quan sát phía dưới. Trong hoàng cung, mấy trăm dãy người dài yên lặng chờ ở đó. Tiếng chuông thánh thoát vang lên, quốc sư vuốt vuốt bộ râu không hề tồn tại, hô: "Võ sĩ khai đạo!"

"Có!"

"Ngọc nữ!"

"Có!"

"Nhạc sư!"

"Không phải nhạc sư! Là Katsura!"

"Mã đội!"

"Có!"

"Yêu ma!"

"Có."

"Duyệt Thần Võ giả!"

Không ai trả lời. Đôi mày quốc sư chợt nhăn lại, cảm thấy sự tình không đúng, quay đầu truy vấn: "Duyệt Thần Võ giả đâu? Thái Tử điện hạ đâu?"

Còn chưa đợi ai trả lời hắn, Quốc sư Tiên Lạc tràn đầy sát khí chỉ lên đài rống giận: "Còn ai không có sự cho phép của ta thay thế Nhạc sư mới?!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Mộ Tình trong vai Yêu ma kéo mặt nạ ra nói: "Thái tử đã đi ra ngoài rồi, còn Nhạc sư tất cả đều đau bụng tiêu chảy, đành tìm người có năng lực thay thế, Quốc sư xin cứ yên tâm!"

"..." Quốc sư muốn nắm lấy vai Mộ Tình lay cho hắn tỉnh ra.

Cmn chứ cứ yên tâm! Ngươi thì biết cái gì! Ta thấy rõ ràng đây là một âm mưu ngươi không thấy sao?! ! !

Quốc sư lòng nóng như lửa đốt trừng mắt nhìn thoáng qua Nhạc sư đeo mặt nạ trên cao, phất phất tay không nói gì nữa, tự an ủi mình là chắc sẽ ổn thôi, A Nếp quả thật đánh đàn ca múa không tồi, quan trọng là Thái tử kìa...

Ngoài cửa cung, các bá tánh chờ từ rạng sáng sớm tới bây giờ đã đợi qua mấy canh giờ liền muốn kìm nén không nổi nữa, hô to thúc giục. Một đạo nhân vội vàng chạy tới, thuật lại tình hình: "Quốc sư đại nhân, Hoàng Hậu bên kia phái người tới hỏi ngài, vì sao đội danh dự còn chưa xuất phát? Giờ lành đã sắp tới rồi, còn không chịu xuất phát, liền không kịp."

"..." Quốc sư: Qua hôm nay ta về Tân thành nuôi heo! Quá đủ rồi!

Ngay lúc này, một người đi xuyên qua cửa cung đen nhánh, nghênh diện bước vội vào hoàng cung, cất cao giọng nói: "Quốc sư đại nhân, vì sao còn chưa phát lệnh ra cửa? Thời gian đang trôi, tất cả mọi người ở bên ngoài đều đang sốt ruột chờ!"

Người tới cũng là một thiếu niên mười sáu bảy tuổi, dáng người thẳng tắp, cái đầu cực cao, màu da lúa mạch, sau lưng đeo một cái trường cung màu đen cùng ống đựng tên trắng như tuyết. Môi cậu ta hơi mỏng, mày nhíu chặt, tuổi tuy nhỏ, ánh mắt lại kiên nghị. Quốc sư vừa thấy thiếu niên này, chộp lấy cậu hỏi: "Phong Tín! Thái Tử điện hạ nhà ngươi đâu!"

[ĐN Thiên Quan - Quân Ngô] Không phải Gintama, là Thiên Quan Tứ PhúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ