Cùng một thời gian, ở Quỳnh Thành, Ninh Mẫn bị quấy rầy buộc phải tỉnh lại trong trận hôn môi, có một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô, chỉ cảm thấy trên bụng truyền tới cảm giác tê dại.
Được ôm vào trong ngực thật ấm áp, rất an tâm, khiến cô lưu luyến.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy hắn dịu dàng cười, cúi đầu nói ở bên tai cô:
"Sớm, bà xã."
Đã nhiều ngày không có chung giường chung gối, đột nhiên có chút không quen, nhất là hai cái tay kia đang ở trên người cô sờ tới sờ lui.
Cô bắt lại hai cái tay không an phận kia.
"Hi, sớm."
Cô cũng dâng lên một nụ hôn rất sau, biểu đạt cô không muốn rời xa hắn.
"Đừng câu dẫn anh!"
Tại lúc cô hôn đến cả người căng cứng, bộ phận nào đó nhanh chóng trương lên. Đông Đình Phong đẩy cô ra, có chút bất đắt dĩ, bàn tay xoa nhẹ lên bụng cô.
Cô ngượng ngùng cười.
Cô thật sự có ý nghĩ đó a.
Mấy ngày nay, cô rất muốn hắn, nhớ ngực hắn, thân thể của hắn, nhớ tới tư vị bị chọc sâu vào người...
Ngay sau đó, cô tiếp tục ép hôn hắn, tiếp tục hung hăng khi dễ hắn.
Hơi thở rối loạn, nhiệt độ tăng cao, có cái gì đó đang từ từ nóng lên, mắt thấy không thể kiềm chế được nữa, cả hai không hẹn mà cùng dừng lại, gắt gao ôm chặt nhau, có thể nghe được tiếng tim đập điên cuồng của nhau.
Sau một lúc, hơi thở hai người mới ổn định lại.
"Ngủ có ngon không?" Hắn hỏi.
"Rât ngon! Là buổi tối ngủ ngon nhất trong mấy bữa nay. Có anh ở bên cạnh em, thì giống như giấc ngủ của em rất an tĩnh.."
"Sau này, ngày nào anh cũng ngủ với em! Hơn nữa, mặc cho em muốn làm gì thì làm. Dĩ nhiên, phải qua ba tháng đầu đã."
Hắn hôn trên đỉnh đâu của cô, giọng nói có chút tiếc nuối: bây giờ có thể nhìn, có thể sờ, chính là không thể ăn, thật khiến người ta bực mình.
"Oa, lời này, nghe sao có chút mùi vị nhỉ"
Cô nhích cơ thể, trêu chọc nói.
Hắn nheo mắt, thẳng tắp nhìn nơi nào đó, mới bình ổn được hơi thở, giống như thật sự bị câu ra ngoài.
Thắt lưng váy ngủ có chút rộng thùng thình, nơi đầy đặn cứ như muốn nhảy ra ngoài, một mảnh trắng tuyết, nụ hoa đỏ nữa lộ ra ngoài, không thể nói rõ càng gợi cảm như thế nào.
Ninh Mẫn nhìn theo ánh mắt của hắn, đột nhiên trên mặt nóng lên, vội vàng chui vào chăn, liền nghe thấy tiếng cười trầm thấp của hắn—xoay người đè lên cô, cẩn thận bám lấy thân thể, xoa phần nhô cao kia, cảm giác nhẫn nhịu, mềm mại, khiến hắn lưu luyến không muốn buông tay.
"Này, đừng..đừng náo loạn nữa..."
Chịu không nổi!
Ba chữ này không thể nói ra, giờ khắc này, giọng nói của cô nhỏ bé nũng nịu.