Hoắc Khải Hàng nghe thấy tên, trong đầu liền hiện lên bóng dáng người kia.
Anh đương nhiên biết người kia là mẫu người như thế nào. Trước họ đã gặp mặt. Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy được cô với Hòa Bình yêu nhau.
Anh bất giác lạnh lùng cười:
"Em chia tay anh, là vì Hòa Bình? Câu nói dối của em quá buồn cười."
"Tuyệt đối không buồn cười. Em vừa được Hòa Bình đưa tới đây. Vì em muốn nói rõ với anh. Quan trọng nhất là em và anh thật sự không phù hợp. Ở cùng với anh, em rất áp lực."
" Không phù hợp, không phải em nói có thể ... áp lực ư, từ trước đến nay anh không thấy em biểu hiện sự áp lực..."
Hoắc Khải Hàng bình tĩnh nhắc nhở.
"Đây là một thực tế khách quan. Em chỉ là không biểu hiện ra ngoài..."
Cô kêu lên.
Anh không dễ dàng tin điều cô nói, thật lâu nhìn cô nhưng cũng không hiểu được cô đang suy nghĩ cái gì, đành phải hỏi:
"Em vì cái gì mà có suy nghĩ về định kiến xã hội như vậy..."
"Em cũng không muốn nghĩ về định kiến xã hội như thế này. Nhưng quả thật, chúng ta không thể không đối mặt với hiện thực..."
"Anh chỉ biết em là người phụ nữ của anh! Nghe này, hôm nay, anh sẽ đưa em đi gặpcha mẹ anh, anh sẽ nói cho họ biết: Đời này, anh nhất định phải kết hôn với em..."
Hoắc Khải Hàng lần thứ hai lại làm khó cô.
Giờ đây, anh ôm chặt cô vào trong ngực, để cho cô không có chỗ trốn đi, ánh mắt vô cùng kiên định:
"Anh sẽ để cho mọi người biết, em là bạn gái của anh, tương lai là vợ của anh... Chỉ cần chúng ta lập trường kiên định, chỉ cần chúng ta đồng tâm, anh không tin, người trong nhà có thể phản đối chúng ta ở cùng một chỗ."
Hắn nắm lấy eo của cô, cúi đầu, nghiêm túc nhìn.
Ninh Mẫn Mẫn nghĩ muốn quay đầu, muốn chạy trốn, khi cô khẩn trương lại bị tóm lại:
"Mẫn Mẫn, lúc trước, em không thèm để ý cái này. Vì cái gì đột nhiên lại quan tâm đến vấn đề thân phận như thế này, nghĩ muốn bỏ anh. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì rồi hả ? làm cho em thay đổi như vậy. Tỉnh táo lại đi có được hay không? Trên đời này, trừ chuyện sống chết, có vấn đề gì mà không thể giải quyết a... Đừng để tâm vào chuyện vụn vặt này, thoải mái..."
Trên lưng cô, tay anh nhẹ nhàng vỗ về.
Cô cắn môi, liếc nhìn.
Cô thích, Cô yêu những nét ưu tú, tốt đẹp của anh, như thế nào mới có thể làm cho cô không thích?
Đúng là, cô bây giờ làm thế nào để yêu anh lần nữa đây?
Nàng không sạch sẽ rồi !
"Khải Hàng, chúng ta không thể ở cùng nhau..."
Lòng của cô quá đau khổ, bị anh làm cho bối rối!
Nước mắt đột nhiên rơi ra.
Hoắc Khải Hàng ngây người nhìn cô, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì rồi hả ? Mà cô trở nên yếu đuối như vậy?