từ lúc rời nhà đi, tâm tình Ninh Mẫn nặng trĩu, tựa như có tảng đá lớn đè trong ngực.
ai cũng nói, trên đời này hạnh phúc đều giống nhau, nhưng mà bất hạnh thì chỉ có rơi xuống mình.
đôi khi số phận thật là ảm đạm.
sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, cô hỏi: "Có chuyện gì cần tôi và Cẩn chi giúp không?"
nghe vậy, Đàn Tịnh chỉ lắc đầu:
"Không cần, tôi đã nợ Cẩn chi quá nhiều ơn huệ, anh ấy luôn luôn âm thầm giúp đỡ tôi."
"Không nghĩ tới tái hôn sao?"
"Còn chưa gặp được người thích hợp." cô thản nhiên nói.
buổi tối, Ninh Mẫn ở Đông viên, ăn xong bữa tối rồi cùng chơii với hai đứa nhỏ một lúc mà bắt đầu ngẩn người suy nghĩ, cảm thấy mình vô cùng may mắn, có thể nhiều năm sau mà gặp lại Cẩn Chi, hiểu nhau rồi yêu nhau.
vì thế mà nhớ nhau sâu nặng như vậy.
cô không kìm lòng được liền gọi điện thoại cho chồng, chưa được bao lâu đã có người bắt máy.
cô dịu dàng hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
"Xã giao thôi!" Đông Đình Phong nói:
"Em thì sao?"
"Hạnh phúc hơn anh, rảnh hơn anh, đang ngồi suy nghĩ sự đời."cô mỉm cười
hắn nở nụ cười, gần đây hắn rất ít khi cười, dường như là không.
bây giờ cô gọi điện cho hắn đã làm tâm trạng hắn hoàn toàn thay đổi.
mọi người thấy hắn vô cùng dịu dàng.
"Oh! suy nghĩ cái gì?"
"Em đã có một quyết định rất sáng suốt!"
"Em có thể nói rõ một chút không?"
"Gả cho anh thật tốt!"
trong giọng nói của hắn, ý cười ngày càng sâu đậm:
"vợ à, em nói như vậy chính là muốn anh lập tức bay về với em sao?"
cô lăn lộn ở trên giường, cắn môi cười ngây ngô, suy nghĩ lại thì thấy không có khả năng này. cuối cùng cảm thấy cho duf chiếm bao nhiêu phần trăm tỉ lệ thì cũng,không nên xảy ra, hắn khỏe mạnh, là điều kiện trước tiên để cô thấy hạnh phúc rồi.
"Ngoan ngoãn làm xong việc của anh đi! xong rồi thì mau đi ngủ sớm một chút. trong mơ có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau sẽ không phiền lụy!"
"Em gọi điện thoại cho anh, làm anh không kiềm chế được! muốn đem em ôm vào trong lòng, thật sự lại muốn hôn một cái, muốn..."
"Đi!~"
người này lại muốn trêu cô. "Không đi!"
hắn cười: "Hôm nay còn chưa nói cho em câu kia!"
"Nói cái gì?"
"Rất nhớ em!"
ba chữ này ngập tràn nỗi nhớ mong.
cô bị hắn dỗ, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, hai mắt cong lên sáng như trăng rằm, ánh đèn giường mờ ảo chiếu vào thật xinh đẹp vô cùng, miệng lại nghiêm trang nói: