Chương 115. Dễ gãy

96 7 0
                                    

"Đừng hận hắn."

-----------

"Cho nên cơn ác mộng ta đã kể cho huynh lúc còn nhỏ." – Cổ họng Phong Cư Yến nghẹn lại, dùng một lúc lâu mới nói tiếp: "Rốt cuộc là giấc mộng hay là sự thật?"

Lúc nhỏ nàng thường mơ thấy cùng một cơn ác mộng.

Mơ thấy bản thân nằm trong một nơi tối tăm, giống như một căn phòng trống không hoặc là một chiếc giường bốn phía đều là vách tường. Luôn có một người bê bết máu không thấy rõ gương mặt đến lôi nàng đi, muốn đẩy nàng ra ngoài, đuổi đi.

Đôi tay kia gần như muốn cào lấy máu thịt của nàng, đau đến mức trong mộng nàng cũng gào khóc. Mà người bê bết máu kia còn khóc thê lương hơn cả nàng, tiếng khóc khiến người khác vừa sợ hãi lại vừa khổ sở, dưới sự lôi kéo còn đấm ngực dậm chân.

Năm đó đối với nàng mà nói đó là con quỷ cuồng loạn nhất, là cơn ác mộng nàng không thể thoát khỏi.

Nàng thường xuyên nửa đêm bừng tỉnh, không chịu nổi sợ hãi, cũng không dám ngủ tiếp, chỉ chạy đến cổng sân mà ngồi, nhìn đệ tử bên ngoài mang theo đèn tuần tra ban đêm.

Nhóm đại đệ tử kia hỏi nàng vì sao không ngủ.

Nàng bẻ một nhánh cây nhỏ, làm vài động tác giả vờ khoa chân múa tay nói: "Ta luyện kiếm, ngày mai tiên sinh sẽ kiểm tra."

Gần như tất cả mọi người đều bị nàng lừa gạt cho qua. Thậm chí mười năm, trăm năm sau, Phong gia vẫn luôn lưu truyền tin đồn rằng nàng từ nhỏ đã là anh tài ngút trời còn siêng năng khắc khổ.

Chỉ có Phong Phi Thị...

Chỉ có người huynh trưởng này, lúc nàng chống cằm ngồi trên bậc cửa khoa chân múa tay cầm nhánh cây giả vờ luyện kiếm sẽ đến hỏi nàng: "A Yến, có phải muội không ngủ được hay không?"

Ban đầu nàng không thừa nhận.

Sau đó, có một lần dù làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại nổi, nàng ngồi khóc trên bậc cửa, cũng nói về cơn ác mộng cho Phong Phi Thị nghe.

Đó là những giọt nước mắt hiếm hoi trong suốt cuộc đời trăm năm sau của nàng.

Nàng mở to đôi mắt đỏ bừng, mang theo giọng mũi dày đặc mà nói với huynh trưởng thân thiết nhất: Người trong mộng kia máu chảy đầm đìa đẩy nàng thế nào, kéo nàng thế nào, cả giường nàng đều là máu như hình với bóng thế nào, gào khóc xua đuổi nàng thế nào, dập đầu cầu xin nàng một lúc rồi lại chửi mắng nàng. Cho dù nàng trốn đến góc nào, rẽ đến hướng nào cũng đều không thể trốn.

Phong Phi Thị nghe xong nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, ngồi cùng nàng bên cạnh bậc cửa, ngắm trăng sáng ở Mộng Đô thành suốt một đêm.

Đến cuối cùng, nàng bắt lấy nhánh cây dựa vào cạnh cửa, lúc mặt trời sắp mọc lại ngủ thiếp đi. Nhắm mắt mà lầu bầu một câu: "Tại sao người đó luôn muốn đuổi ta chứ..."

Hiện giờ nghĩ lại, nào có ác quỷ đuổi nàng.

Rõ ràng nàng mới là ác quỷ tu hú chiếm tổ1 kia.

[Edit] Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên - Mộc Tô LýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ