Chương 133. Phiên ngoại - Đệ tử (1)

216 8 0
                                    

Ta xử lý một người.

---------------

Có một khoảng thời gian khi Ninh Hoài Sam và Phương Trữ biến thành hai tiểu đồng tử kia đã xảy ra một ít vấn đề.

Cũng không xem là nghiêm trọng.

Chỉ là thần hồn không yên, đi đến đâu cũng đều sẽ mệt mỏi rã rời, thường vừa đi vừa gật gù như con gà mổ thóc. Còn mê mê man man mà đâm sầm vào chân Ô Hành Tuyết, cũng đâm sầm vào chân Tiêu Phục Huyên.

Ô Hành Tuyết từng thăm linh cho chúng.

Nhưng thăm linh luôn ra kết quả rất ổn, không phát hiện ra thương tổn gì, như thể thần hồn không yên chỉ là ảo giác. Cũng không khác gì đứa nhỏ, cụ già nhà bách tính bình thường dễ buồn ngủ.

Vào thời điểm này không thể dùng đan dược lung tung.

Linh phách của tiểu đồng tử mỏng manh, mà khí kình của Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên lại quá mức thuần liệt, cho nên không thể động thủ điều tức, nếu không dễ dàng trực tiếp tiễn hai nhóc con đi.

Biện pháp ổn thỏa nhất chính là tìm vài vật thiên nhiên định linh an thần, treo trên người tiểu đồng tử, lại chậm rãi nghỉ ngơi điều tức.

Cho nên họ đi một chuyến đếm Tây Nam.

–––––––

Vùng núi Tây Nam nhiều rừng rậm, nhiều kỳ thuật cũng nhiều vật hiếm lạ, thường sẽ trao đổi ở khu chợ ven biển, luôn có thể tìm được vài thứ không tệ lắm bên trong chợ.

Vốn dĩ Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên đã dự định đúng thời điểm, chuẩn bị cùng khởi hành đến ven biển, chờ vài ngày là khai chợ.

Nhưng đi được nửa đường, chớp mắt một cái hai tiểu đồng tử đã không biết ở phương hướng nào. Trong chợ đông đúc, với tình trạng này của tiểu đồng tử không nên đến đó.

Vì thế, họ hiếm khi chia làm hai đường –––––

Tiêu Phục Huyên tiếp tục đi về hướng Nam tìm linh vật ở khu chợ ven biển.

Ô Hành Tuyết dẫn theo tiểu đồng tử, đến nơi dừng chân mà họ đã ước định từ trước, đặt một trận pháp ôn hòa, vòng hai tiểu đồng tử vào trong.

Nơi họ ước định là một hải trại đặc trưng.

Nhưng Ô Hành Tuyết còn chưa đến nơi đã bị vướng chân giữa đường.

Vướng chân hắn là một nơi gọi là Ba Phố Mười Hai Ngõ.

Nơi đó nhìn tên đoán nghĩa, có ba con phố và mười hai ngõ hẻm hẹp, là nơi bách tính tụ cư, vốn dĩ nên người đến người đi ngựa xe tấp nập.

Nhưng Ô Hành Tuyết bước vào phố hẻm chỉ thấy tất cả cửa nhà đóng chặt. Trên đường chỉ có tiếng xào xạc của gió thu cuốn lá rụng, hoang vắng quạnh quẽ.

–––––––

Ô Hành Tuyết nhìn khắp xung quanh, chợt dừng bước.

Con ngựa phía sau cũng "cộp" một tiếng mà ngừng lại, vẫy vẫy đuôi. Trên lưng ngựa là hai tiểu đồng tử chưa cảm giác được khác thường, vẫn còn ngủ say.

[Edit] Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên - Mộc Tô LýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ