34.

770 91 17
                                    

Tận tay dìu nam nhân áo trắng đeo mặt nạ kia vào Hàn Thất, Lam Hi Thần lại lệnh cho đám môn sinh tiểu bối không được phép lai vãng lại gần. Đến khi cả hai đã an ổn vào trong rồi, y liền không nhịn được mà nhìn hắn thật kĩ.

Ban nãy ở ngoài Cô Tô Lam thị, người này đã gọi y hai tiếng "Nhị ca". Giọng nói ấy, cả đời này y cũng không thể quên.

Nam nhân áo trắng lẳng lặng gỡ mũ trùm đầu, nhưng vẫn giữ nguyên chiếc mặt nạ. Hắn không nói gì, chỉ đứng yên nhìn sâu vào mắt Lam Hi Thần. Ánh mắt này đối với y chính là thập phần quen thuộc. Suốt nửa năm qua, y thậm chí không biết mình đã gặp ánh mắt ấy bao nhiêu lần trong những cơn ác mộng. Lời nói ngày hôm ấy của hắn vẫn ngày ngày ám ảnh y, bộ dạng máu me lênh láng năm ấy của hắn vẫn ngày ngày hiện về trong tâm trí y!

"Lam Hi Thần! Ta cả đời này nói dối vô số, hại người vô số. Như ngươi nói: giết cha, giết huynh, giết vợ, giết sư, giết hữu; thiên hạ chưa có chuyện xấu nào ta chưa từng làm qua! Nhưng duy có một chuyện ta chưa từng nghĩ tới, đó là hại ngươi. Ngươi hảo hảo nhớ kĩ lại. Năm đó Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp hỏa hoạn, ai là người cứu ngươi ra? Năm ấy Cô Tô Lam Thị gây dựng lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, ai là người tương trợ? Qua nhiều năm như thế, đối với Cô Tô Lam thị các ngươi ta chưa từng chèn ép; mà đối với ngươi cũng chưa từng hãm hại! Bất quá lần này chỉ là tạm thời đè ép linh lực của ngươi một chút, đối với ngươi và gia tộc ngươi cũng không nổi sát ý. Vậy ngươi nói ta đối với ngươi làm chuyện xấu, rốt cuộc là loại chuyện xấu gì?!"

Đóa Kim Tinh Tuyết Lãng trên ngực áo hắn nhuộm một màu đỏ rực. Sóc Nguyệt lạnh băng không nương tình, đâm một đường xuyên tim...

"Tô Mẫn Thiện chỉ vì năm đó ta nhớ tên của hắn mà sau đó hắn liền dốc sức phò tá báo đáp ta. Vậy mà ngươi... Trạch Vu Quân, Lam Tông chủ! Ngươi hoàn toàn giống với Nhiếp Minh Quyết không tha cho ta, cũng chẳng cho ta một con đường sống!"

Liền sau đó, y cảm thấy như tròng mắt vằn đỏ của Kim Quang Dao như sắp đổ ra huyết lệ. Hắn tóm lấy y, kéo y về miệng quan tài.

Nhưng đến khắc cuối cùng, hắn lại dùng hết sức đẩy y ra. Cái đẩy này rất mạnh nhưng lại không làm y ngã, chỉ có thể thành công đem y tránh khỏi miệng quan tài. Đến giờ, Lam Hi Thần vẫn nhớ kĩ ánh mắt của hắn. Kim Quang Dao khi ấy yếu đuối cùng cực, và cũng đau đớn cùng cực. Thủy quang trong mắt hắn long lanh, tựa như oán hận, mà cũng tựa như tủi hờn. Thế mà khóe môi hắn vẫn phảng phất ý cười không rõ...

Ánh nhìn mong manh vào thời khắc cuối cùng ấy giống hệt với hiện tại. Không có căm hận, không có trách móc, chỉ có đau thương... Phải mất đến 1 nén hương đứng đối diện nhau, Lam Hi Thần mới lên tiếng. Giọng y run rẩy, chất chứa rất nhiều xúc cảm. Nhưng trên tất cả chính là sợ hãi.

Nếu như dưới tấm mặt nạ kia không phải Kim Quang Dao thì sao?

Nhưng nếu không phải hắn, thì khắp thế gian này đào đâu ra kẻ gọi y là "Nhị ca"?

"Kim Quang Dao...?"

Hắn không đáp, chỉ thấy trong mắt thoáng qua một tia dao động. Cuối cùng hắn lưu luyến nhìn y một cái, cúi đầu, đưa tay tháo ra sợi dây cố định chiếc mặt nạ.

Độc Tình [ĐỒNG NHÂN MA ĐẠO TỔ SƯ-CP HI TRỪNG]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ