Một trong những cảnh cậu thích nhất cuối cùng cũng tới, đó là khi Tạ Lưu An và Phạm Bình Nguyên có một cuộc tranh cãi với chính người thân của thi hài. Đứa con của hai ông bà là người chuyển giới và bọn họ chẳng thể chấp nhận điều đó, ngay cả khi cô bé đã qua đời, họ vẫn cố chấp để lần cuối cô ấy còn được nhìn thấy là một người đàn ông. Đó cũng là khi cậu xác định rõ, khách hàng của người hộ tang là người đã khuất, không phải gia đình họ, và tôn trọng khách hàng chính là nguyên tắc tối thiểu của người làm dịch vụ.
Một nhóm chia ra, đến địa điểm quay trước, một nhóm ở lại nhà tang lễ bởi trong buổi sáng, Phạm Bình Nguyên sẽ chở Tạ Lưu An ra ngoại ô, nơi bọn họ nhận được yêu cầu khâm liệm từ một gia đình tương đối bình thường.
Đỗ Thái Sơn leo lên con xe thùng lớn trước, Chu Viễn Đông ngồi bên ghế phụ. Chiếc xe được đặc trên một tấm ván lớn có bánh xe, anh không cần lái, chỉ cần tập trung diễn trong khi chiếc xe vẫn tiếp tục chạy do có một con xế hộp khác kéo đi. Nhân viên đã tản đi gần hết, chỉ còn tổ quay phim và Trần Khánh Dư, ông ta ngồi trên chiếc xe tải phía trước bọn họ, vừa quan sát lại vừa chỉ đạo.
"3,2,1, diễn!"
"Khi bọn anh còn nhỏ, khoảng chừng 4-5 tuổi gì đó, anh và thằng Giai Hằng từng bị bắt cóc, bị đánh đập, bị tra tấn, bị bắt uống thuốc an thần. Mãi khoảng hơn 2 ngày sau, bố bọn anh mới tìm thấy anh. Sau đó nó bắt đầu điên điên khùng khùng, nửa đêm bật dậy la hét inh ỏi, có lúc lại ảo giác trong phòng mình có người, không lúc nào chịu ngồi yên, ngay cả cách nó suy nghĩ cũng chỉ dừng lại ở năm nó 7-8 tuổi."
Trên đường đi, Phạm Bình Nguyên vừa lái xe vừa kể chuyện. Lần này, hai người họ được yêu cầu tới hộ tang cho một gia đình nằm ở ngoại ô thành phố. Cánh đồng xanh bạt ngàn trải dài tới tận cuối đường chân trời, đưa những cơn gió mang theo sương sớm lướt qua con đường bê tông mới mở.
"Sau đó thì sao?"
Tạ Lưu An ngồi bên ghế phụ, mở miệng hỏi.
"Bố anh mời rất nhiều bác sĩ giỏi tới cho nó nhưng cũng không chữa khỏi. Có một lần, bố đưa nó tới chùa, thầy mới bảo là thằng này rất đặc biệt, nó có khả năng cảm nhận được những thứ mà người khác không thấy được, có một sự liên kết kì lạ giữa nó với người âm. Ban đầu, bố anh cũng không tin cho lắm, lúc nó la hét, nói là có người trong phòng thì bố mới mời thầy tới, không ngờ thầy bảo là đúng là có người trong phòng nó thật. Sau này nó còn đoán trúng mấy vụ nữa, rồi còn bị ma dắt, thỉnh thoảng lại biến mất hút rồi tự quay về nhà, nói là bị lạc, được ma chỉ cho. Dù sao anh cũng không thể nhìn thấy những thứ đó được vậy nên những gì chúng ta không biết thì hãy tôn trọng nó chứ đừng vội phủ nhận."
"Vậy nghĩa là chuyện hôm nọ...là thật sao?"
"Anh không biết." Phạm Bình Nguyên đáp: "Có lẽ nó cảm nhận được oán khí sắp tới nên mới đoán rằng tối hôm ấy sẽ có người mất."
Thực ra, sau khi cô gái kia ngã lộn cổ từ trên cáng xuống sàn, Phạm Bình Nguyên đã bí mật mời thầy tới nhà tang lễ. Có vẻ như anh ta không can đảm như những gì anh thể hiện ra bên ngoài, cái gì không chắc chắn thì cứ mời thầy đi cho chắc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[END-BL]Bí mật xanh thẳm (QUYỂN 1)
HumorTrong một lần đi quay MV đầu tay, Chu Viễn Đông đã gặp một người đàn ông trên cánh đồng. Người đàn ông đó đã giúp cậu hoàn thiện những nốt cuối cùng trong bản nhạc để rồi sau này cậu đi tìm người đó mãi mà chẳng thấy. Bộ phim đầu tay của cậu đột ngộ...