Chương 156

5 0 0
                                    

Đáng nhẽ ra, sau phân đoạn khiêu vũ, cả nhóm phải trở về nhưng còn cảnh quá khứ của Tạ Lưu An vẫn chưa quay. 6 giờ sáng, cả đoàn phim lục đục bò dậy, chuẩn bị hết thảy dụng cụ, đồ đạc, đồ trang điểm, ai nấy đều tay xách nách mang, lôi nhau ra bến cảng.

Ra tới nơi lại phải ngồi chờ gần 20 phút dưới cái tiết trời oi ả của mùa hè, làm thì tích một hồi lâu rồi mới được lên thuyền. Một đoàn phim bọn họ đã chiếm trọn 3 ca nô. Nguyễn Vũ ngồi ở mạn thuyền, anh ta đeo kính râm, cổ áo phanh ra nom hưởng thụ lắm. Kế bên anh là một nhân viên trong đoàn rồi mới đến Đỗ Thái Sơn ngồi bên cánh phải, tay trong tay với Chu Viễn Đông đang tựa lên vai trái anh.

"Bám chắc vào nhé mọi người."

Một ngư dân đi cùng nói trong khi cả bọn đang lúi húi mặc áo phao.

Tiếng động cơ vang lên rần rần bên tai, rồi con thuyền di chuyển chầm chậm. Chiếc ca nô bỗng lao vút đi như bay, hai bên, bọt nước trắng xoá văng tung toé. Con thuyền rẽ nước mà lao, cứ thỉnh thoảng lại lao vào cột sóng cao khiến nó chao nghiêng rồi rơi ập xuống, kéo theo một cơn rung chẳng khác nào địa chấn. Cái mùi mặn mà của biển hoà vào nắng mai khiến hương vị ấy bỗng nóng hổi rồi nghẹn ứ. Gió ra sức quét bay vị ấy đi, chỉ để lại những đợt không khí tươi mát căng tràn hai khoang phổi.

Chu Viễn Đông thích thú cười vang, dưới nắng, khuôn mặt cậu tươi rói hơn mặt trời.

Vài giọt nước biển bắn lên cánh tay chẳng khác nào những mẩu băng mát lạnh đơm lên da thịt cậu. Sau 15 phút, con thuyền cuối cùng đã đặt chân đến đảo.

Ở giữa đảo, dãy núi điệp trùng, đối mặt với biển cả cuồn cuồn tạo từng bức tranh thiên nhiên đồ sộ, cây cối ngả nghiêng muốn đổ ập xuống mặt đất. Bọn họ thuê hai chiếc xe du lịch nữa, chở cả đoàn lên đỉnh núi. Bên tai cậu vang lên tiếng nước chảy rí rách, rồi cậu phát hiện, đó là thác nước, thác nước chảy ngang qua đường lớn, buộc chiếc xe phải rẽ vào con đường nhỏ bên cánh trái. Trên đỉnh núi có một thôn làng nhỏ, cũng là địa điểm quay của bọn họ hiện tại, quê nhà của Tạ Lưu An.

6 năm trước, lần đầu tiên 2 nhân vật chính gặp mặt nhau.

Đỗ Thái Sơn đứng dưới chân núi, chuẩn bị cho cảnh quay kế.

5-6 giờ chiều, sắc trời ngả màu âm u như sắp mưa.

Một chiếc xe đen trần cao ngang ngửa xe tải rẽ lá, tiến lên sườn núi. Dưới chân, mặt đường gồ ghề, được phủ bởi một lớp cỏ khô nát bấy với vài viên đá nhỏ nằm lăn lóc khắp nơi. Con đường dẫn lên thôn là một hình vòng cung nằm quanh núi, băng qua thác nước đã bị người dân chặn lại để mở đường cho xe chạy. Xuyên qua cánh rừng thô sơ, một nhóm người mặc đồ đen đứng quây thành một cụm trên bãi đất trống ven sườn núi, có cả phụ nữ, cả đàn ông, từ người già đến trẻ con, không thiếu một ai.

Phạm Bình Nguyên bước xuống từ trong xe với áo khoác bên ngoài giống hệt với chiếc áo trắng dành cho bác sĩ, bên dưới là quần đen và một đôi giày da đắt tiền.

Thôn này không được giàu cho lắm, những đứa trẻ gầy tong teo vì ăn uống thiếu dinh dưỡng, người lớn phải làm thuê ở các nhà máy hoặc công trường, cánh đồng để kiếm tiền nuôi gia đình. Bọn họ cũng không chăng nhiều đèn điện, nhà ai người đấy tự thắp. Cánh rừng xanh mướt ôm lấy thôn làng, tách biệt bọn họ khỏi thế giới bên ngoài.

[END-BL]Bí mật xanh thẳm (QUYỂN 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ