Chương 165

6 0 0
                                    

Hết 2 ngày nghỉ, bọn họ trở lại quay nốt những tập cuối, thân phận của Phạm Bình Nguyên cũng bại lộ khi bọn họ tiếp tục gặp phải một cái chết dị thường mà nghi phạm lại là một người quen của Phạm Bình Nguyên.

Lê Bảo Khánh và Nguyễn Vũ bắt đầu có đất diễn ấy cũng từ cảnh này.

Đầu giờ sáng, một chiếc xe trần cao dừng trước nhà hàng. Phạm Bình Nguyên bước xuống trong bộ đồ trắng đặc trưng của nhà tang lễ, tiếp theo đó là Tạ Lưu An đi ra từ ghế phụ. Hai người họ dỡ đồ sau cốp xe xuống, bắt đầu đẩy chúng ra đằng sau nhà hàng.

Ngày đầu tiên trở lại sau khi đi du lịch, hai người họ đã nhận được tin một người đàn ông chết sau nhà hàng, đồng nghiệp không thấy có dấu hiệu gì bất thường trên cơ thể ông, ông ta cũng không có người nhà nên gọi cho nhà tang lễ. Thông thường, Phạm Bình Nguyên không nhận xử lý những công việc đơn giản như thế này nhưng do không có một cơ thể khó nhằn nào được báo cáo vào ngày hôm ấy nên hai người họ phải làm cả công việc của Nguyễn Việt Duy và Huỳnh Chấn Nam.

Xuyên qua con đường lát đá dẫn tới bãi cỏ ở sân sau, Tạ Lưu An thấy một người đàn ông gầy còm vẫn nằm đó, không một ai có ý định đưa ông trở về phòng hay ít nhất là tránh cho ánh mặt trời rọi thẳng lên người ông ta như thế.

Đặt người đàn ông lên cáng, Phạm Bình Nguyên đẩy cơ thể đã lạnh buốt tới một căn phòng nằm khuất trong nhà hàng. Bên phía nhà hàng đã đồng ý cho họ mượn với điều kiện là phải giữ kín chuyện này ngay cả khi bọn họ chẳng có trách nhiệm gì với cái chết của ông ta. Người ta luôn quan niệm cái chết là một thứ gì đó mang lại tai ương và cần phải né đi.

Phạm Bình Nguyên đặt máy ướp xác lên chiếc tủ gần đó, bắt đầu pha chất lỏng trong khi Tạ Lưu An ghi chép về những đặc điểm trên cơ thể ông, chẳng hạn như nốt ruồi, vết bớt hay bất cứ thứ gì đó tương tự. Xong xuôi, cậu giặt khăn, cẩn thận lau thi thể.

"Anh nghĩ vì sao ông ta lại mất?"

Tạ Lưu An vừa làm vừa hỏi.

"Chắc là do đột quỵ, thời buổi bây giờ nhiều người đột quỵ lắm, người trẻ lại càng nhiều."

Nghe vậy, cậu không hỏi thêm gì nữa. Cái chết đến mà không hề báo trước, điều đó là Tạ Lưu An sợ hãi, sợ một ngày nào đó mình cũng không tỉnh dậy được nữa.

Pha chất lỏng ướp xác xong xuôi, Phạm Bình Nguyên mở hộp dụng cụ, chuẩn bị rạch một đường trên xương đòn của ông ta. Để giúp anh, Tạ Lưu An sẽ làm những việc lặt vặt, ví dụ như lắp mũ mắt hay khâu môi vào trước. Cậu vừa mở mắt ông ta ra xem, đôi lông mày hỗn nhíu lại.

"Anh ra đây, em muốn cho anh xem cái này."

Người kia không hiểu lắm nhưng vẫn bước tới bên cậu. Vừa thấy cảnh tiếng trước mắt, Phạm Bình Nguyên sững người mất mấy giây, đưa tay lên vạch mắt người đàn ông nọ ra xem. Rồi anh ấy mở miệng thi thể, dùng ngón tay ấn vào trong miệng ông ta, cuối cùng là xoay thi thể lại, kiểm tra một lượt phía sau lưng.

"Cái gì thế này..."

Phạm Bình Nguyên lẩm bẩm.

Trong niêm mạc của thi thể này xuất hiện nhiều chấm xung huyết, và cả gương mặt cũng vậy, do tình trạng máu ứ đọng ở vùng não bộ mà thành. Các dấu vết xuất huyết ấn còn có ở vùng gốc lưỡi, một đặc điểm cả việc tạo áp lực lên cổ dẫn đến tử vong.

[END-BL]Bí mật xanh thẳm (QUYỂN 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ