Chương 160

9 0 0
                                    

Ước chừng 15 phút sau, đoàn xe đã xuất hiện gần đầu bên kia hang. Nhóm Phúc Khang và thầy Khánh đã bị bắt sau khi giết chết 2 người phụ nữ và có ý định gây án một lần nữa với Tạ Lưu An. Mẹ cậu ấy đã nhìn thấy một người phụ nữ trong thôn cãi nhau với đám Phúc Khang vì tranh chấp trong việc phân chia tài sản, có liên quan tới trưởng thôn đời tiếp theo. Trong lúc nóng giận, Phúc Khang đã lỡ xuống tay với cô ấy trước sự chứng kiến của những người đàn ông khác.

Cô ta được chôn dưới bụi dâu gần đó, khi cảnh sát tới, thi thể cô đã phân hủy được một nửa.

Chỉ vì lỡ nhìn thấy mà ông ta định giết cả gia đình cậu.

"Điện thoại của cậu này. Vất vả cho cậu rồi."

Màn hình điện thoại vỡ nát bét sau khi Phạm Bình Nguyên dùng nó như vũ khí phòng thân, ngay cả nút nguồn cũng chẳng bật lên được.

Một viên cảnh sát mỉm cười với Phạm Bình Nguyên. Anh ấy trông rất ưa nhìn, trên người mặc bộ đồng phục xanh chuyên dụng. Phạm Bình Nguyên nhận lấy nó từ tay Dương Đình Khoa, gật đầu với anh ấy.

"Không có gì."

Đây cũng không phải lần đầu tiên và sẽ không phải lần cuối cùng.

Tiếng còi xe inh ỏi một góc trời, phát ra từ những chiếc xe sọc đen. Cả thôn làng bị đánh thức bởi sự xuất hiện đột ngột bởi một nhóm người đến từ thế giới bên ngoài. Bụi dâu quanh nhà Phúc Khang bị đào lên tứ tung, đất sỏi vương vãi khắp nơi, cả những quả dâu vừa độ chín muồi cũng bị dập nát khi cái câu bị đào lên. Và bàn tay người phụ nữ ấy hiện ra dưới ánh đèn pin lạnh lẽo, trắng xoá, hôi mùi thịt phân hủy.

Khi Tạ Lưu An trở lại thôn, mẹ cậu đã được đặt trên một chiếc cáng y tế, chuẩn bị đưa tới phòng giải phẫu.

Bà ấy đẹp như một đóa hoa ngay cả khi đã mất, mái tóc đen nhánh được trải chuốt gọn gàng, son môi và hàng mi dài tô điểm cho khuôn mặt bà. Phạm Bình Nguyên đã làm rất tốt, những vết hoen tử thi đáng sợ do ứ máu tĩnh mạch thường thấy ở người chết không còn nữa, ngay cả mái tóc ướt sũng cũng được hong khô. Rồi bóng bà ấy khuất dần, biến mất sau cánh cửa xe cứu thương trắng xoá.

Ánh mắt Tạ Lưu An dõi theo chiếc xe ấy khi nó lăn bánh, rời khỏi ngôi làng nghèo khó này. Cậu đứng đó, lưng hơi gù xuống, không nhúc nhích lấy nửa bước.

Không một ai để ý đến cậu ấy.

Chỉ trừ Phạm Bình Nguyên.

Anh ta bỗng vòng tay ôm lấy Tạ Lưu An, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cậu, để cậu dựa lên vai mình. Tạ Lưu An không hề đẩy anh ra, cậu ấy gục đầu lên vai anh, và Phạm Bình Nguyên có thể cảm thấy bên cánh tay nóng bừng khi những giọt nước mắt ấy thấm qua lớp áo sơ mi mỏng. 

Phạm Bình Nguyên mỉm cười, thì thầm vào tai cậu:

"Ổn rồi, sau hôm nay, không còn ai có thể làm hại em được nữa. Em đã làm rất tốt."

Từ đầu tới giờ, Tạ Lưu An chưa từng khóc. Cậu không cho phép bản thân mình yếu đuối như thế trước bọn Phúc Khang. Chỉ khi nào mọi mối nguy đã được giải quyết, không còn phải lo sợ từng giờ rằng một ngày nào đó cậu cũng sẽ có kết cục giống như mẹ mình, khi ấy Tạ Lưu An mới lộ ra phần yếu đuối của mình, lộ ra trước một người đàn ông mình mới gặp được hơn 1 ngày.

[END-BL]Bí mật xanh thẳm (QUYỂN 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ