Tiêu Chiến bị đánh thức, ngẩn ngơ nhìn người hộ sĩ đẩy xe chứa đồ ăn tới gần mình, nhìn chán rồi lại ngán ngẩm quay đi.
Cậu không hiểu được vì sao tất cả những người này đều kiên quyết đối xử với cậu như một kẻ điên hoàn toàn. Cậu biết rõ mình hầu hết thời gian đều rất ổn, thần trí tỉnh táo minh mẫn tới mức luôn cảm nhận rõ mình rốt cuộc đang bị giam hãm. Chỉ cần có một chút phản kháng dù là nhỏ nhất họ cũng sẽ không ngần ngại khống chế đè xuống tiêm một mũi thuốc an thần.
Cậu nhịn, chỉ vì cậu biết người kia sẽ đến.
"Cậu Tiêu, hôm nay ăn nhiều một chút đi." Hộ sĩ ân cần đặt đồ ăn lên bàn, liếc nhìn cậu một cái, "Thật lòng khuyên cậu đấy, nên ăn nhiều một chút, đừng để ngài ấy phật ý."
Tiêu Chiến có chút sửng sốt nhìn cô, một hồi mới nhìn xuống bàn cơm bày trên giường.
Cầm thìa lên ăn một miếng cơm trắng, vị giác trong miệng truyền đến cảm giác nhàn nhạt quen thuộc, Tiêu Chiến lại ăn thêm một miếng nữa. Thức ăn vào miệng không có dù chỉ là một chút hương vị, rất khiến người ta chán ghét. Cậu ép bản thân mình ăn hết được một bát cơm, đồ ăn trong đĩa lại chẳng đụng tới mấy miếng.
Tiêu Chiến buông thìa, thở nhẹ nói hai tiếng, "Cảm ơn."
Hộ sĩ liếc mắt nhìn đồ ăn chẳng vơi được mấy phần, sắc mặt rất khó coi.
"Cậu Tiêu, tôi thật sự không phải đùa. Nếu như cậu chỉ ăn đến thế này khẳng định sẽ khiến Lục gia nổi giận."
"Lục gia chẳng buồn bận tâm đâu." Tiêu Chiến cười nhạt.
Người hộ sĩ nhíu mày, gương mặt xinh đẹp lộ ra một tia khiển trách, "Dù là vậy cũng không nên để bản thân suy nhược như thế."
"Chị đừng lo." Tiêu Chiến lơ đãng hồi đáp, giống như con búp bê vải nằm lặng bên giường, "Tôi mà chết, có khi còn tốt hơn là làm kẻ điên như thế này cả đời."
Nhìn nụ cười nhợt nhạt cùng sắc mặt tái xanh của cậu, người hộ sĩ không an lòng muốn nói thêm gì đó, lại không nghĩ đến miệng còn chưa kịp cất lời đã nghe tiếng cửa phòng mở ra thật mạnh.
Tiêu Chiến khẽ giật mình quay đầu nhìn, lập tức chấn động.
Người đàn ông mang theo lực áp bách mãnh liệt vừa xuất hiện đã khiến cô hộ sĩ sợ đến tái mét, chỉ có thể cúi đầu run rẩy gọi hai tiếng, "Lục gia."
"Ra ngoài." Hắn nói.
Cô gái vâng dạ hai tiếng, hoảng hốt rời khỏi, còn thật biết điều đóng chặt cửa.
Tiêu Chiến nhìn hắn không chớp mắt, muốn nói lời gì đó lại phát hiện mình nói không nên lời.
Dưới ánh đèn sáng tỏ, gương mặt hoàn mỹ như điêu khắc quen thuộc vô cùng đi sâu vào trong mắt, khiến cậu không có cách nào bình tĩnh được.
Bờ môi khô nứt hé mở, vừa định nói một cái tên kia, sau cùng lại thay đổi.
"Lục gia..." Thanh âm trầm khàn, nghe qua yếu ớt đến bận lòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến] Phía Sau Bóng Tối (Hoàn)
Fiksi PenggemarTên gốc: Phía sau bóng tối Tác giả: Catiara Thể loại : Hiện đại, hào môn thế gia, từ thanh xuân đến hiện thực, chủ công (quyển 1), ngược luyến tàn tâm, HE. ... Nhân sinh nghĩa tình, hợp rồi tan, tan rồi hợp. "Cậu đối với tôi, đã từng bao giờ thật lò...