Chương 61: Trông anh bình thường

1K 32 2
                                    

Người đàn ông trước mặt có khí thế áp bức khiến người ta nghẹt thở, ông còn đáng sợ hơn tất cả những người đàn ông mà Ứng Ẩn từng gặp. Trong mười mấy giây im lặng chết chóc, cô mở to đôi mắt trống rỗng, không thể nói gì hay phát ra âm thanh.

Làm sao bây giờ? Cô vừa mới yêu đương ngọt ngào với bạn trai hôm qua, hôm nay đã bị chia rẽ.

Cô cảm thấy tay mình bị ai đó bóp nhẹ. Ứng Ẩn tỉnh lại, theo bản năng quay đầu, ngước nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Thương Thiệu.

Đường hàm dưới của người đàn ông không căng thẳng, ánh mắt và biểu cảm đều rất thư thái, không giống như đang nghiêm túc đối mặt.

Anh không né tránh cũng không nhường nhịn, vẫn giữ thái độ tôn trọng hỏi thăm Thương Cảnh Nghiệp: "Ba. Sao ba lại đột ngột về Hồng Kông?"

Thương Cảnh Nghiệp không để ý đến anh, quay người lạnh lùng nói: "Cho con mười phút, sau đó gặp ba trong phòng làm việc."

Ông vừa đi khỏi, Ứng Ẩn mới cảm thấy không khí xung quanh lưu thông trở lại. Cuối cùng cô cũng thở được, tim đập thình thịch bên bờ vực: "Làm sao bây giờ? Ông ấy có vẻ giận rồi."

"Hàng ngày ông ấy đều giận. Đó là do ông ấy nóng gan, không liên quan đến em." Thương Thiệu nắm chặt tay cô: "Anh đưa em về nhé? Hay em muốn đi dạo thêm một chút nữa?"

Thấy anh định đi, Ứng Ẩn mạnh mẽ nắm chặt tay anh không buông: "Ông ấy có làm khó anh không?"

"Không biết." Thương Thiệu thành thật trả lời, suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói: "Có thể ông ấy sẽ viết séc cho em, bảo em rời xa anh."

Ứng Ẩn tròn mắt chớp chớp.

Cảnh trong phim truyền hình!

"Ví dụ như... hai hay ba tỷ."

Ứng Ẩn không kiềm được nói: "Thật sao?"

Ánh mắt sáng rực, âm cuối vút lên cao —

Thương Thiệu hiểu rồi, cô đang dao động.

Những lý tưởng về danh vọng không thể lung lay cô, nhưng tiền bạc thì quá có thể.

Dưới ánh mắt nghiêm nghị của anh, Ứng Ẩn tự giác mím chặt môi, cô nhanh chóng lắc đầu bày tỏ lòng trung thành.

"Quên nói với em. Lần này cho dù thật sự ra đi tay trắng thì anh cũng có mười mấy tỷ, không phải chỉ vài chục triệu như mấy năm trước." Thương Thiệu nhìn xuống cô, trầm giọng nhưng đầy cảnh cáo: "Như thế đủ không?"

Ứng Ẩn gật đầu mạnh mẽ: "Đủ đủ đủ, rất đủ."

Thương Thiệu cúi mắt liếc cô: "Mười mấy tỷ, không bằng Tống Thời Chương, cũng không bằng Trần Hữu Hằng."

Ứng Ẩn: "..."

Cô nuốt 'ực' một cái.

Thương Thiệu cúi đầu cười nhẹ, dùng ngón tay khẽ chạm vào má cô: "Được rồi, suy nghĩ xem tối nay em muốn đi đâu chơi rồi đợi anh về."

Trước khi đi, anh ôm Ứng Ẩn vào lòng một lúc.

Hai người hôn nhau, Thương Cảnh Nghiệp từ xa thấy được mà tức giận.

[HOÀN] Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông - Tam Tam NươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ