edit: tiểuhoanhi
Kiều Tịch Hoàn mím môi, bên tai còn quanh quẩn âm thanh của Cổ Nguyên, không chút ngữ điệu, cô điều chỉnh lại tâm tình, cầm điện thoại lên gọi cho Diêu Bối Địch :"Cùng Cổ Nguyên ăn mừng lần đầu tiên của anh ta, cô bây giờ đang ở đâu?"
. . . . .
"Tôi ở. . ." Diêu Bối Địch đột nhiên dừng lại một chút, có lẽ không biết rõ làm sao để giải thích, Diêu Bối Địch nói :"Cô nói địa chỉ đi."
"Khê Thủy Nhân Gia, hiện tại Cổ Nguyên đã qua đó, tôi chắc mất 10 phút, cô bao lâu."
"Không quá 30 phút."
"Được, chờ cô."
"Ừ." Diêu Bối Địch cúp điện thoại.
Diêu Bối Địch chuyển mắt nhìn người trong phòng vẫn nằm im như cũ, có chút không kiên nhẫn là Tiêu Dạ.
Thân thể Tiêu Dạ phôi khục đúng là rất nhanh, bị roi đánh đến tổn thương như vậy. Cẩn thân một chút có thể thay đổi cách nằm ngủ, không cần nằm sấp nữa.
"Tiêu Dạ, em đi ra ngoài một chuyến." Diêu Bối Địch nói.
Tiêu Dạ chuyển mắt nhìn cô.
"Kiều Tịch Hoàn hẹn em ăn cơm." Diêu Bối Địch giải thích.
Sắc mặt Tiêu Dạ cũng không hẳn cực kỳ tốt, nhưng cũng không có đặc biệt cau có.
Diêu Bối Địch thực sự không rõ, nét mặt anh giờ là đồng ý hay không đồng ý.
Cô cắn môi, tiếp tục nói :"Em sẽ cố gắng về sớm một chút."
Tiêu Dạ quay đầu, không có đem ánh mặt đặt trên người cô, lạnh lùng nói :"Kiều Tịch Hoàn thiếu tôi 20 vạn việc vệ sĩ, giúp tôi thúc cô ta thanh toán."
". . . " Diêu Bối Địch nhìn anh chằm chằm.
"Tôi không thích người khác thiếu tôi tiền!" Tiêu Dạ vẫn lạnh lùng như cũ.
Diêu Bối Địch thẹn thùng.
Có đôi khi tiếp xúc lâu với Tiêu Dạ, cũng sẽ phát hiện một chút, có vài hành động nhỏ ngây thơ.
"Buổi tối anh nhớ ăn đầy đủ, nếu như không thích chị giúp việc bón cho ăn, thì anh tự mình ăn." Diêu Bối Địch tự nhiên nói.
Sắc mặt Tiêu Da dừng một chút.
Diêu Bối Địch cảm thấy có phải hay không bản thân quá tự nhiên, tự nhiên đến mức lộ ra việc Tiêu Dạ đang che giấu ý đồ không muốn ăn cơm. Khóe miệng cô cười cười, cầm túi xách lên, khom lưng xuống ấn lên trán anh một nụ hôn. Môi của cô tới gần lỗ tai anh, nhẹ giọng nói :"Đừng để bản thân phải chịu đói."
Giọng nói rõ ràng ám muội đến không được.
Cơ thể Tiêu Dạ căng thẳng một cái.
Diêu Bối Địch cười cười, mở cửa rời đi.
cô đi xuống lầu, ở đại sảnh đụng phải Tiêu lão gia.
Tiêu lão gia nhíu mày một cái :"Ăn cơm, con đi đâu vậy?"
"Bạn con hẹn có việc, con đi ra ngoài xong lập tức trở về." Diêu Bối Địch giải thích.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào môn: Trọng sinh làm con dâu cả thật khó! Quyển 2 + Quyển 3 + Quyển 4
RomantikTác giả: Ân Ngận Trạch Thể loại: hiện đại, trọng sinh, gia đấu Độ dài: Quyển 1 - 64 chương Quyển 2 - 131 chương Quyển 3 - 44 chương...